Bây giờ phải trở về ngay, vừa rồi Hồng Sĩ nói ở trong điện thoại rõ ràng bảo người nào đó dùng thuốc giết Viên Kim Phượng, lúc này Dương Bách Xuyên sốt ruột trở về. Tìm một chỗ không có người, Dương Bách Xuyên phi hành bay lên, vài phút đã về tới biệt thự, từ xa phóng thích linh thức ra ngoài kiểm tra, cũng may trong ngoài biệt thự không có người nào tồn tại, Viên Kim Phượng đã tiến vào mộng đẹp. Dương Bách Xuyên bay lên nóc biệt thự, nằm trên nóc nhà, mặt nhìn lên bầu trời sao. Anh cũng không có dự định đi ngủ hoặc là tu luyện, nhìn bầu trời sao, anh muốn làm thần kinh căng thẳng của mình thả lỏng một chút, không biết vì sao, mỗi lần khi anh nhìn về phía bầu trời sao thì lại lcó thể cảm giác được tâm sẽ bình tĩnh lại. Thời gian thấm thoát trôi qua một đêm, trời đã sáng. Ánh sáng trắng bạc từ phía chân trời mọc lên, sau đó Dương Bách Xuyên từ trên nóc nhà nhảy xuống, bắt đầu luyện quyền ở trong sân. Sau hai ngày chờ đợi, chờ Lưu Tích Kỳ đến đảo Cảng và tiếp nhận công ty của Viên Kim Phượng, anh sẽ cùng Viên Kim Phượng trở về. ... ... Sau khi ăn xong bữa sáng, Viên Kim Phượng lôi kéo Dương Bách Xuyên ra cửa, bởi vì chuẩn bị trở về, Viên Kim Phượng nói muốn mang chút quà cho người thân ở quê nhà. Thật ra Dương Bách Xuyên biết cô muốn mua quà cho bà nội và em gái mình. Có tấm lòng này là tốt rồi, bảo ra đường liền ra đường, sau khi đến đảo Hồng Kông, Dương Bách Xuyên cũng chưa từng đi dạo phố. Sáng sớm đã ra ngoài, sau khi trở về còn xách theo túi lớn túi nhỏ chất đầy một xe, Dương Bách Xuyên cũng mệt mỏi ngồi phịch trên sô pha, trong lòng nghĩ, lần sau đánh chết cũng không cùng phụ nữ đi dạo phố, còn mệt hơn phải làm việc nữa. Đương nhiên không phải nói thể lực mà là tâm mệt mỏi. Lúc nghỉ ngơi, điện thoại vang lên, sau khi bấm nghe lại là điện thoại của Tô Cẩn, cô nhóc này điên điên khùng, trong điện thoại nói với Dương Bách Xuyên, mời anh đến tiệc rượu giả, bởi vì muốn đi theo Dương Bách Xuyên rời khỏi đảo Hồng Kông, cho nên Tô Cẩn tổ chức một tiệc rượu để tạm biệt bạn bè. “Anh không đi được, anh còn phải...” Dương Bách Xuyên muốn nghỉ ngơi. Nhưng chưa kịp nói xong, đầu dây bên kia Tô Cẩn đã cười khanh khách nói: “Anh Xuyên, anh đến đi, em đã nói sẽ giới thiệu cho bạn bè của em một người bạn đến từ Trung Quốc, nếu anh không đến em mất mặt lắm đó, hơn nữa tối nay có nữ ngôi sao xinh đẹp lắm nha, cứ quyết định vậy đi, em đã sai người đến đón anh rồi.” Tô Cẩn nói xongm không đợi Dương Bách Xuyên trả lời đã cúp điện thoại. Viên Kim Phượng cười hỏi: “Cô gái đẹp kia hẹn em à?” Dương Bách Xuyên cười khổ: “Không có, là... Tô Cẩn, con bé nói có một tiệc rượu muốn em đến tham gia, em đoán là ý của Tô Tâm Hà.” Trong lúc hai người nói chuyện, ngoài cửa lớn vang lên tiếng kèn, nghe thấy có người gọi Dương Bách Xuyên. Được rồi, Tô Cẩn sai người đến đón rồi, Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể đi. Trước khi đi, Viên Kim Phượng giúp Dương Bách Xuyên chỉnh sửa lại quần áo và nói: “Uống ít rượu thôi~” “Hay là chị đi cùng em đi~” Dương Bách Xuyên nói. “Chị không đi được đâu, chị không thích những tiệc rượu tập trung thế này, đi sẽ rất xấu hổ, hôm nay đi dạo cả ngày, chân chị cũng sắp gãy rồi, muốn tắm rửa nghỉ ngơi thôi, em về sớm một chút.” Viên Kim Phượng cười nói. “Được ~” ... ...