Thoạt nhìn khu biệt thự số chín không có nhiều hộ lắm, cả khu chỉ có hai dãy biệt thự đối xứng nhau ở phía Nam và phía Bắc, nhưng mỗi biệt thự đều có sân riêng, không lớn không nhỏ trông rất sang trọng, có đủ hồ bơi, vườn hoa... Bê Đê dẫn Dương Bách Xuyên đến nhà chị Mai. Nhà chị Mai cũng giống các biệt thự khác, kiến trúc châu u hai tầng, phòng khách rất rộng, nội thất lấy tông tím làm chủ đạo, rất nữ tính. Bê Đê nói chị Mai sống ở đây một mình. Dương Bách Xuyên vào nhà đúng lúc nhìn thấy chị Mai đeo tạp dề, búi tóc sau đầu, vừa ra khỏi phòng bếp bên cạnh phòng khách. Hình ảnh này khiến Dương Bách Xuyên cực kỳ kinh ngạc. Đường đường là ảnh hậu mà lại đích thân vào bếp, trong nhà cũng không thấy người giúp việc. Có lẽ chị Mai nhìn thấy vẻ mặt của Dương Bách Xuyên, vì vậy mỉm cười bảo: "Tôi mê món ngon và thích yên tĩnh, cho nên lúc ở nhà tôi đều tự nấu cơm. Có điều cả năm chẳng nấu được mấy lần. Cậu và Jack uống trà trước đi, tôi sắp nấu xong rồi." "Chị Mai vất vả rồi." Dương Bách Xuyên nở nụ cười nhẹ. Anh nhìn chị Mai đi vào phòng bếp, đột nhiên trong đầu nhảy ra một câu nói "lên được phòng khách xuống được phòng bếp", mà chị Mai còn có thêm một vế "lên được màn ảnh". Tiếc thật, theo lời Tô Cẩn thì chị Mai thuộc tuýp người kiên quyết không tìm bạn trai, lựa chọn sống độc thân vì một thần tượng đã qua đời. Dương Bách Xuyên không biết nên nói đầu óc cô ấy có vấn đề hay là nói cô ấy vì tình yêu và tín ngưỡng nữa. Lúc này, Bê Đê vẫy tay trước mắt Dương Bách Xuyên, nhỏ giọng thì thầm: "Đừng nhìn nữa, ánh mắt cậu lộ liễu quá đấy. Mơ đi cưng, chị Mai nhà chúng tôi có người trong tim rồi, người đàn ông khác đừng có mơ." "Chẳng phải trong lòng chị ấy vẫn ôm ấp bóng hình một người chết sao, có gì lạ đâu. Cậu có tin là anh đây sẽ đi vào trái tim chị ấy không? Hì hì!" Dương Bách Xuyên hoàn hồn, cười khúc khích nói. Bê Đê cuống quít bịt miệng Dương Bách Xuyên nhưng bị anh né. Bê Đê lộ ánh mắt oán trách: "Cậu nói nhỏ thôi, tuyệt đối đừng nói người đàn ông kia đã chết trước mặt chị Mai, anh ta mãi sống trong tim chị ấy. Cơ mà cậu nắm bắt tin tức nhanh nhạy đấy, có rất ít người biết chuyện này." Dương Bách Xuyên cười ha hả đặt hộp quà trong tay lên bàn, ngồi xuống sofa, đắc ý nhìn Bê Đê: "Anh đây biết nhiều chuyện lắm, chuyện này nhằm nhò gì. Mà này, cậu ngày càng nữ tính đây, dứt khoát sang Thái một chuyến đi." Dương Bách Xuyên thường hay nói đùa với Bê Đê, nhưng lần này nói xong câu cuối, anh cảm thấy không ổn. Đúng là Bê Đê nữ tính, nhưng dù sao cũng là đàn ông, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình nói vậy là không tốt, có hơi lúng túng. Anh cứ tưởng Bê Đê sẽ tức giận, không ngờ đối phương chỉ cong ngón tay như hoa lan, đỏ mặt nói: "Tôi đã liên lệ với bác sĩ giỏi nhất bên kia rồi, một thời gian nữa chuẩn bị phẫu thuật. Nhóc Xuyên à, sau này tôi chuyển giới rồi, chúng ta có thể thử yêu đương." "Đậu xanh rau má!" Nghe Bê Đê nói vậy, Dương Bách Xuyên buột miệng chửi thề, trong lòng đổ mồ hôi đầm đìa. Anh không ngờ mình chỉ nói đùa một câu, mà Bê Đê đã chuẩn bị đầy đủ rồi. Tên này đã quyết tâm làm con gái. Trời đất ơi! Xem như trong đám bạn học xuất hiện một nhân tài, không đúng, là biến thái chứ. Dương Bách Xuyên nhìn Bê Đê, toàn thân nổi da gà. Nhất là câu "sau này tôi chuyển giới rồi, chúng ta có thể thử yêu đương" dọa anh sợ hết hồn. Bê đê chuyển giới tức là nam giới biến thành nữ giới. Còn cmn yêu đương, đến lúc đó anh đây chạy còn không kịp nữa là. Anh nhìn Bê Đê, khóe môi giần giật.