Ngón tay anh ở trên bàn phím gõ thoăn thoắt, hơn hai mươi phút sau, Dương Bách Xuyên gõ xong, sau đó nghiêm túc nói với Bê Đê: “Bê Đê, tài liệu này là văn bản mã hóa, cậu tự mình xem đi~” Anh vừa nói chuyện vừa giao máy tính lại cho Bê Đê. “Thần thần bí bí cái gì vậy?” Bê Đê nhận lấy máy tính và mã hóa tài liệu, nhưng sau khi nhìn thoáng qua nội dung trên đó, anh ta bật cười và nói: “Nhóc Xuyên, cái gì thế, cái gì mà m Dương trời đất, là kinh văn gì sao? Cậu ngây thơ thế à, còn tin vào những thứ này?” Bê Đê nhịn cười và nói. Sắc mặt Dương Bách Xuyên trở nên rất nghiêm túc nói: “Cậu có tin tôi không?” Bê Đê nhìn thấy sắc mặt Dương Bách Xuyên nghiêm túc, anh ta thu hồi nụ cười, nói: “Chúng ta là bạn học cùng lớp đại học, tôi có thể không tin cậu sao?” “Được, nếu đã tin tưởng tôi, tiếp theo mỗi một chữ tôi nói, cậu đều phải nhớ kỹ trong lòng.” Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói: “Đây là công pháp tu luyện, chờ sau khi cậu phẫu thuật thành công thì cứ dựa theo thứ tự phía trên này để tu luyện, tôi đều có chú giải trên đó, đối với cơ thể khôi phục của cậu chỉ có chỗ tốt chứ không có chỗ hại. Hơn nữa, chờ sau khi cậu nhớ kỹ tất cả nội dung trên máy tính thì xóa file, tốt nhất là tiêu hủy máy tính, cũng không được nói với bất luận kẻ nào, nếu không cậu sẽ rước họa sát thân cho mình, bắt đầu từ hôm nay, tôi nhận cậu làm đệ tử đời thứ nhất của Vân Môn. Về phần cái gì là tu luyện, cái gì là Vân Môn, bây giờ cậu không cần hỏi nhiều, ngày sau tự nhiên sẽ biết, đây là một viên đan dược, nếu tin tưởng tôi, chờ trước khi phẫu thuật cậu cứ ăn vào, có thể có lợi cho việc hồi phục cơ thể của cậu. Đúng rồi, chia làm ba lần sử dụng, cũng đừng nuốt ngay lập tức, à, có thể làm đẹp da, còn tốt hơn đan Trú Nhan gấp một trăm lần đó.” Sau khi nói xong, tay Dương Bách Xuyên bỏ vào trong túi và lấy ra một viên đan Bồi Nguyên cho Bê Đê, tin tưởng có viên đan Bồi Nguyên này, có thể cam đoan cơ thể của Bê Đê sẽ giảm bớt nguy hiểm trong lúc phẫu thuật, cũng có thể giúp anh ta tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, không đúng, là m Dương Công tuyệt thế mới đúng. Bê Đê bị Dương Bách Xuyên nghiêm túc dọa cho sợ hãi, mặc dù nghe trong sự mờ mịt, nhưng anh ta vẫn là lựa chọn tin tưởng Dương Bách Xuyên, nhất là đan dược, lúc lấy ra lại có mùi thơm rất mê người, hơn nữa nghe được Dương Bách Xuyên nói còn tốt hơn đan Trú Nhan, có thể làm đẹp da thì anh ta càng tin tưởng. Thề đánh cuộc chắc chắn không nói cho bất luận kẻ nào biết, anh ta thật cẩn thận thu hồi đan dược vào trước, trước đây Dương Bách Xuyên đã từng cho anh ta sử dụng đan Trú Nhan, cho nên anh rất tin tưởng Dương Bách Xuyên. Đang lúc hai người nghiêm túc nói chuyện, giọng chị Mai vang lên: “Nhóc Xuyên, Jack lại đây ăn cơm đi~” Dương Bách Xuyên và Bê Đê đi tới nhà ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn, có thể nói hương vị đầy đủ, thật sự nuốt nước miếng, càng thêm kinh ngạc chính là một đại minh tinh như chị Mai vậy mà có thể làm ra một bàn mỹ thực như vậy, không phù hợp với thân phận của cô ấy chút nào. Bê Đê dùng biểu cảm thái quá tán thưởng một bàn đầy thức ăn do chị Mai làm, cái miệng này thật sự làm cho Dương Bách Xuyên mở mang kiến thức, nhập gia tùy tục, cũng theo Bê Đê khen chị Mai một phen. Nhưng mà nếu so với Bê Đê thì Dương Bách Xuyên vẫn rất là hàm súc, ít nhất khen ngợi là phát ra từ tận đáy lòng. Anh có thể nhìn thấy được nét vui mừng trong ánh mắt chị Mai, trong lòng thầm nói: "Xem ra hễ là người bình thường thì luôn thích những câu nịnh hót, mấu chốt chính là vấn đề có thái quá hay không." Nhưng dường như vẻ mặt của chị Mai rất trầm ổn, dịu dàng cười nói: "Được rồi, đừng nịnh nọt nữa, tôi tự biết trình độ nấu ăn của tôi như thế nào, quay về vấn đề chính đi, đừng đấy nữa, mau nhanh ăn cơm đi." Bê Đê vui vẻ cười nói: "Có thể được ăn những món ăn ngon như vậy thì không thể thiếu rượu được, em có nhờ một người bạn làm ở Pháp gửi tới một chai rượu vang đỏ, hôm nay khó có dịp chị Mai tự mình xuống bếp, phúc phần này không thể bỏ qua, em đi lấy rượu, suýt chút nữa quên mất." Bê Đê nói xong thì đi về phía sô pha, Dương Bách Xuyên vừa nhìn, hôm nay anh cũng mang quà tặng đến, nói với Bê Đê: "Bê Đê lấy giúp tôi lấy hai cái hộp trên bàn trà.” “Được~" Bê Đê đáp một tiếng, cùng cầm theo cái hộp Dương Bách Xuyên mang đến, đặt ở trên bàn.