"Hú!" Lưu Tích Kỳ phát ra tiếng hét kỳ quái, đột nhiên đứng bật dậy, đụng đầu vào nóc xe. Tuy đụng đến đầu choáng mắt hoa, song anh ta đã tỉnh táo lại, lập tức mở cửa xe muốn chạy đến đại viện nhà họ Hồng. Nước mắt tuôn như mưa, anh ta lẩm bẩm lầm bầm: "Tôi biết ngay là cậu cmn không chết mà!" Đàm Miêu cũng hoàn hồn, lấy một chiếc điện thoại từ trong xe rồi lao xuống xe chạy như điên. Dương Bách Xuyên không chết, vẫn còn sống ư? ... Lưu Tích Kỳ chạy băng băng tới đại viện nhà họ Hồng, từ xa đã trông thấy Dương Bách Xuyên đứng chắp tay, một chân giẫm lên chân Hồng Huyền Thiên. "Nhóc Xuyên!" "Thiết Đản!" Dương Bách Xuyên thu chân về, ngoảnh đầu nhìn Lưu Tích Kỳ. "Tôi biết ngay là cậu không dễ chết như vậy mà!" Lưu Tích Kỳ đấm mạnh vào ngực Dương Bách Xuyên. "Diêm Vương không dám nhận tôi. Vả lại cậu còn mắng tôi là tai họa nhìn năm kia mà, sao tôi dám chết chứ, ha ha!" Lúc đó Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy mấy lời khùng điên của Lưu Tích Kỳ trên đảo hoang. Đối với người anh em chí cốt này, trong lòng anh chỉ có cảm động. "Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Lưu Tích Kỳ kích động thấy rõ. Lúc này, Đàm Miêu đã đi tới: "Tiên sinh." "Đàm Miêu vất vả rồi. Anh hãy lấy ra chứng cứ nhà họ Hồng sử dụng thuốc nổ mà anh thu thập được, hôm nay tôi phải danh chính ngôn thuận tiêu diệt nhà họ Hồng, để xem trong giới võ cổ có ai nói tôi không đúng." Dương Bách Xuyên nói với Đàm Miêu. "Vâng thưa tiên sinh. Đây là video giám sát vụ nổ ở hầm mỏ, hôm đó ông ba và ông bảy nhà họ Hồng có mặt ở đỉnh núi trên đảo hoang cách hầm mỏ số ba hơn ba nghìn mét. Ngoài ra còn có file ghi âm ở nhà họ Hồng." Đàm Miêu vừa nói vừa mở video trên điện thoại. Trong điện thoại phát hình ảnh ông ba và ông bảy nhà họ Hồng trên đảo hoang, một lúc sau đảo hoang nổi lên một đám mây hình nấm. Sau đó, Đàm Miêu nói tiếp: "Tiên sinh, đây là hình ảnh chúng tôi dùng vệ sinh quay được." Tiếp theo, Đàm Miêu lại ấn vào điện thoại, một đoạn ghi âm lập tức vang lên: "Anh Trường Cốc thấy chuyện này thế nào..." Đoạn ghi âm này là cuộc nói chuyện giữa Hồng Huyền Thiên và Trường Cốc phái m Nguyệt Môn, cả quá trình là Trường Cốc bày kế cho Hồng Huyền Thiên. Cuối đoạn ghi âm, Hồng Huyền Thiên sai hai người con trai bắt cóc chị Mai, giăng bẫy nổ chết Dương Bách Xuyên. Những người có mặt ở đây đều nghe thấy, nhìn thấy video và file ghi âm. Sắc mặt Hồng Huyền Thiên tái mét, lão ta biết nhà họ Hồng toang rồi. Nhưng lão ta vẫn gây rối: "Đây là ngụy tạo, là bôi nhọ. Chỉ dựa vào một đoạn video và ghi âm thì nói lên điều gì?" Đàm Miêu cười gằn: "Cho ông chết được rõ ràng vậy, tôi có nhân chứng." Dứt lời Đàm Miêu đảo mắt nhìn một người trung niên phía sau Hồng Huyền Thiên: "Trí Đa Tinh nói với chủ nhà họ Hồng vài câu đi." Lần này điều tra chuyện của Dương Bách Xuyên, Đàm Miêu nhận được chỉ thị của Ngô Nam, vận dụng đường dây tình báo khẩn cấp để điều tra rõ sự việc bằng bất cứ giá nào. Mà "Trí Đa Tinh" vừa được gọi tên chính là biệt danh của nhân viên tình báo.