Những người ở bên m Nguyệt Môn, bị ánh mắt của Dương Bách Xuyên quét qua, cả đám đều né tránh, cuối cùng để lộ Trường Cốc đang trốn ở trong đám người. Lúc này, ba môn phái trên đài không có ai dám đối diện với Dương Bách Xuyên. Vừa rồi Dương Bách Xuyên dẫm một cước lên lão tam và lão thất nhà họ Hồng, mỗi một cước đều phát ra tiếng gãy xương cùng tiếng hét thảm thiết, làm cho trái tim bọn họ run rẩy. Đặc biệt là tiếng đầu nổ tung của một cước cuối cùng, quả thật làm cho người của ba phái nhìn Dương Bách Xuyên như ma quỷ. Trường Cốc bị một đám đồng môn né tránh, bại lộ trước mắt Dương Bách Xuyên, trong lòng tức giận đến mức muốn chửi má nó, đồng đội heo. Nhưng mà, lúc này đối với mọi người ở m Nguyệt Môn mà nói, đối mặt với Dương điên, ai dám đụng vào anh? Thà hại bạn chứ không hại mình. Trường Cốc bị lộ, cũng là chuyện đương nhiên. Thử hỏi trên đời này có mấy ai không sợ chết? Có lẽ có, nhưng không phải những người ở m Nguyệt Môn, qua việc bọn họ để lộ Trường Cốc có thể nhìn ra, những người này không có ai là không sợ chết. Trường Cốc đối mặt với ánh mắt như con dao nhỏ của Dương Bách Xuyên, cố giữ bình tĩnh, trong lòng tìm một đống cớ cùng lý do thoái thác, sắp mở miệng nói chuyện. Nhưng mà, Dương Bách Xuyên lại mở miệng sớm hơn ông ta một bước nói: “Tôi cho ông hai cách chết, thứ nhất, tôi chuẩn bị lựu đạn nhét vào miệng của ông, ông tự kéo chốt. Thứ hai, tôi tự động thủ, ông chọn cái nào?” Trong khi nói chuyện, Dương Bách Xuyên nói với Đàm Miêu: “Đàm Miêu, tìm hai quả lựu đạn cho tôi, chung quy Thần Long Đàm là cơ cấu quan gia, giới cổ võ có quy định cấm sử dụng vũ khí nóng, nhưng Dương Bách Xuyên biết quy định này không có hiệu quả với Thần Long Đàm, bởi vì Thần Long Đàm là tổ chức quan gia, điểm này Dương Bách Xuyên đã sớm biết. Đó cũng là lý do tại sao Thần Long Đàm không thể so sánh thực lực với những môn phái cổ xưa đó, nhưng lại vẫn tồn tại, càng có thể nói chuyện bình đẳng với những môn phái cổ xưa, bởi vì sử dụng vũ khí nóng, là đặc quyền của Thần Long Đàm. Anh hùng dùng võ vi phạm điều cấm, cũng đến phục tùng quốc gia dân tộc, không thể làm bị thương, chỉ cần không quá phận, người cổ võ lợi hại, Thần Long Đàm không nhúng tay vào, nhưng một khi đụng vào điểm mấu chốt, sẽ có rất nhiều vũ khí nóng hầu hạ. Đây là chỗ trâu bò chân chính của Thần Long Đàm. Từ đầu đến cuối vũ khí nóng vẫn ở trong tay quan gia. “Tiên sinh chờ một lát ~” Đàm Miêu xoay người rời đi, lựu đạn thôi mà, trên xe anh ta có. Dương Bách Xuyên gật đầu híp mắt, nhìn Trường Cốc, chủ ý của chuyện này là do Trường Cốc nghĩ ra cho nhà họ Hồng, cũng chính là chủ mưu cuối cùng, nếu ông ta không gửi thuốc nổ trước cho Hồng Huyền Thiên, chị Mai sẽ không bị nổ chết. Cho nên Dương Bách Xuyên phải dùng cách tương tự hầu hạ Trường Cốc. Trường Cốc hoảng sợ, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Dương điên cậu đừng có kiêu ngạo, cậu đã giết Địa Tâm Lão Tổ m Nguyệt Môn của tôi trước, tôi… Tôi tôi tìm cậu báo thù cũng là đạo lý hiển nhiên, hơn nữa, không phải tôi động thủ làm cậu nổ tung, có liên quan gì tới tôi.” “Ha ha ~” Dương Bách Xuyên cười lạnh, giây tiếp theo bước một bước ra, đã tới trước người Trường Cốc. “Chát chát chát chát …” Không có lời nói dư thừa, giơ tay chính là những cái tát liên tiếp. Tiếng đánh vang dội khắp trường đấu. Sau mấy hơi đã đánh được 50-60 cái, Dương Bách Xuyên mới dừng tay.