Lúc này đôi mắt của Đoan Mộc Hành Thiên có chút đỏ lên, bây giờ ông cũng dần dần biết rằng đứa cháu ngoại này của mình thật sự không phải người bình thường, lập tức giống như một đứa trẻ đã lớn nói: “Nếu cháu ngoại có thứ tốt cũng phải để lại ông ngoại một phần.” Dương Bách Xuyên nhìn dáng vẻ ông ngoại da mặt dày, nhưng lại có vẻ xấu hổ, lập tức có chút buồn cười, duỗi tay vào túi, lấy ra một miếng ngọc giản từ càn khôn hồ, sau đó cầm miếng ngọc giản trong tay, nhắm hai mắt lại. Qua vài phút sau, Dương Bách Xuyên mới mở mắt nói: “Ông ngoại, ông là cường giả Tiên Thiên, thứ này sau khi trở về, dùng tinh thần lực xem xét.” Lúc Dương Bách Xuyên nói rất nghiêm túc, Đoan Mộc Hành Thiên trịnh trọng tiếp nhận, muốn hỏi một câu đây là thứ gì, ông chưa từng gặp qua ngọc giản như vậy. Đúng lúc này, giọng nói của Dương Bách Xuyên trực tiếp vang lên trong đầu ông nói: “Ông ngoại, đây là ngọc giản, dùng tinh thần lực ghi lại một cuốn sách, cháu cất nó ở bên trong, trong vòng một năm, nhất định có thể khiến thực lực của gia tộc Đoan Mộc sánh vai với các tông môn cổ xưa, nhớ đừng để người ngoài tu luyện, cũng đừng dễ dàng cho người khác xem.” Lần này cả người Đoan Mộc Hành Thiên đều chấn động, bất động thần sắc thu hồi ngọc giản. Sau đó Dương Bách Xuyên và Phong Thiên Nhai lại hàn huyên vài câu, cuối cùng hoàn thành một lần luận công ban thưởng. Lúc này, Lục Tuyết Hi ngồi ở bên cạnh rốt cuộc cũng được mở miệng, cô không nhịn được hỏi ra một vấn đề ai cũng muốn biết. “Tiên sinh, ngài… lúc trước ngài đã đi đâu?” Dương Bách Xuyên nghe vậy sửng sốt, hình ảnh sau vụ nổ ở hoang đảo khoáng tinh hiện lên trong đầu anh. Lục Tuyết Hi hỏi chuyện, Dương Bách Xuyên đã đi đâu vậy? Hình ảnh bên trong quặng mỏ dần hiện lên trong đầu Dương Bách Xuyên.