“Được rồi, con không giỏi nịnh nọt như sư huynh của con, vi sư hỏi con, con có biết trong Côn Lôn của chúng ta, người tu luyện Ngọc Hư Bộ tới cảnh giới cao nhất là ai không?” Thanh Hư Tử hỏi. Chiêm Khánh Nhân thu lại gương mặt tươi cười, anh cung kính đáp: “Chính là đại sư bá – Lôi Đình.” “Không tệ, mặc dù con được ca tụng là thiên tài võ học, có khả năng theo kịp sư bá của con, thậm chí là còn có thể vượt qua, nhưng con không thể tự mãn, trong thế giới này không chỉ có Thập Đại Yêu Nghiệt bảng Tiên Thiên như con, các con chỉ là con cá trên mặt nước, con phải biết rằng dưới nước sâu, ngoài cá ra, còn có cả giao long. Giới võ cổ chưa bao giờ thiếu người tài. Thanh Hư Tử nhìn học trò cưng: “Nghe đồn ông già Vân Môn kia điên điên khùng, nhưng rất có thể đã vượt ra ngoài Tiên Thiên, xem rượu như mạng, hơn nữa… Bỏ đi, con tự mình xuống núi xem một chút, đem theo chân dung đại sư bá của con, nếu thật sự là đại sư bá của con thì đó là phúc của Côn Luân ta. Khánh Nhân à, ba tháng sau là Đại hội Tiên Thiên luận đạo, vi sư cho con rèn luyện lần cuối, sau đó vi sư sẽ đi bế quan, Côn Luân sẽ giao cho con. Nếu như ông già Vân Môn kia đúng là đại sư bá Lôi Đình của ngươi, vậy thì tốt nhất. Còn có lễ nghĩa tới Vân Môn thì nhất định phải đến. Vi sư nghe nói Vân Môn là do thằng nhóc tên là Dương Bách Xuyên lập ra, tự mình làm môn chủ Vân Môn, cũng không phải hạng người đơn giản, đã giết hơn trăm võ cổ giả Tiên Thiên. Con đi Vân Môn chớ có xung đột, Dương Bách Xuyên được giới võ cổ gọi là Dương điên, hẳn là không đơn giản.” Nghe sư phụ nói chuyện, trong lòng Chiêm Khánh Nhân có chút không phục, Dương Bách Xuyên chó má gì chứ, sao sư phụ lại đánh giá cao như thế? Lần đi núi Vân Môn này, anh ta muốn đi xem một chút, xem rốt cuộc ông già xem rượu như mạng ở Vân Môn có phải là đại sư bá nhà mình hay không, càng muốn xem Dương Bách Xuyên dựa vào gì mà có đại danh là Dương điên? Chiêm Khánh Nhân anh ta đường đường là người đứng đầu bảng Thập Đại Yêu Nghiệt mà chẳng có một đại danh ở giới võ cổ. Trong lòng có chút không phục. “Sư phụ yên tâm, đồ nhi con sẽ không làm Côn Luân mất mặt.” Chiêm Khánh Nhân trả lời. “Được, con lập tức xuống núi đi, nhớ kỹ con là chưởng giáo tương lai của Côn Luân, làm việc phải có tình cảm. Côn Luân chúng ta đứng đầu bát đại tông môn Hoa Hạ, ra ngoài phải làm gương, cũng đừng tùy hứng làm bậy.” “Đệ tử đã hiểu.” “Đi đi!” Dương Bách Xuyên còn không biết Côn Luân đã tới, một ngày anh đang uống rượu với Tửu Tiên lão đầu. Cũng hiếm khi anh có được nửa ngày nhàn rỗi, lập tức thả lỏng tâm trạng, hai ngày liên tiếp đều ở trên núi uống rượu bàn chuyện trời đất với Tửu Tiên lão đầu, rất sung sướng. Chiều hôm sau, Khưu Vân lên núi. “Tiên sinh, có người đến thăm.” Khưu Vân thở hồng hộc nói. Dương Bách Xuyên đứng dậy hỏi: “Người nào?” “Người kia tự xưng là Chiêm Khánh Nhân của Côn Luân, muốn gặp mặt tiên sinh.” Dương Bách Xuyên dùng chân khí xua tan mùi rượu, nghe thấy là người của Côn Luân, theo bản năng nhìn thoáng qua Tửu Tiên lão đầu đang nằm trên tảng đá nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng Tửu Tiên lão đầu không có phản ứng gì.