Trong nháy mắt, ánh mắt hai người giao nhau, không ai chịu thua đối phương về khí thế. Tương tự như vậy, cả hai đang nghĩ về nhau . Đúng lúc này, Trần Thất Tiên ở bên cạnh nói: “Môn chủ, đây là Chiêm Khánh Nhân đến từ Côn Luân và hai vị đồng môn của anh ta.” Thân ở địa bàn Vân Môn, Chiêm Khánh Nhân là khách, đương nhiên Trần Thất Tiên phải mở lời giới thiệu cho môn chủ nhà mình là Dương Bách Xuyên. Câu giới thiệu này của Trần Thất Tiên đã cắt ngang cuộc thi giữa Dương Bách Xuyên và Chiêm Khánh Nhân, hai người không phân thắng bại. Dương Bách Xuyên gật gật đầu ngồi ở ghế chính đại sảnh, nhìn Chiêm Khánh Nhân, nói: “Hoan nghênh ba vị đạo hữu Côn Luân, không biết đến Vân Môn tôi là có chuyện gì?” Vừa nói xong, bầu không khí lập tức hơi xấu hổ. Trong mắt Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên không nể mặt hay không hiểu quy củ đây? Tôi đến cửa là khách, tốt xấu gì anh cũng ôm quyền hỏi tôi chào hỏi tôi một tiếng, giới thiệu bản thân một chút chứ? Tùy tiện ngồi ở ghế chính, nhìn ở trên cao xuống hỏi vì sao lại đến ư? Có ai làm việc như thế này không? Vậy nên trong lòng Chiêm Khánh Nhân hơi khó chịu, rất khó chịu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Dám hỏi ngài là ai?” Anh không giới thiệu thì tôi khinh bỉ anh, cứ như thế đi. Đối mặt với câu nói “ngài là ai” đầy khiêu khích của Chiêm Khánh Nhân thật sự khiến Dương Bách Xuyên sửng sốt, thật sự anh không có ý như thế, mà anh vốn không hiểu lễ tiết, cách đối nhân xử thế của tông môn cổ xưa. Nói cho cùng Dương Bách Xuyên tu luyện mới bao lâu? Chỉ mới hơn hai năm mà thôi, thậm chí mới miễn cưỡng được hai năm, sao anh biết giao tiếp với tông môn cổ xưa chứ, không để ý mới thất lễ, hoặc là nói trong đầu vốn không có chuyện kia. Nhưng vào mắt Chiêm Khánh Nhân, Dương Bách Xuyên cố ý khó chịu với anh ta, vậy nên khi nói chuyện mới gai góc như thế. Giữa hai người, nếu chỉ luận về quy củ võ cổ, Chiêm Khánh Nhân là đệ tử chính gốc của Côn Luân, bồi dưỡng từ nhỏ, thậm chí là chưởng giáo Côn Luân tương lai, trọng lễ tiết nhất. Mà Dương Bách Xuyên hoàn toàn ngược lại, luận về võ cổ hoàn toàn là gà mờ, cái hiểu cái không, rất nhiều điều về lễ tiết của giới võ cổ đều là nghe từ lời người khác, chỉ hiểu được da lông bên ngoài, cũng là người có tính cách không câu nệ tiểu tiết, không coi trọng tục lễ gì đó. Anh hiểu lời nói của Chiêm Khánh Nhân, nheo mắt lại nói: “Kẻ hèn này là Dương Bách Xuyên, môn chủ Vân Môn, các hạ nghe rõ chưa?” Chiêm Khánh Nhân mỉm cười, nhưng đôi mắt lại cong cong lại, giọng nói ấm áp: “Bây giờ thì biết rồi, ngưỡng mộ đại danh Dương điên từ lâu, nghe danh không bằng gặp mặt, thì ra là một người không hiểu quy củ, thất lễ rồi!” Chiêm Khánh Nhân không coi chính mình là người ngoài, biểu đạt bất mãn với Dương Bách Xuyên ngay tại chỗ, hơn nữa quất roi da mềm, không thèm để ý đây là địa bàn của Dương Bách Xuyên, không chút sợ hãi, bởi vì hắn có sức mạnh dám nói như vậy. Dương Bách Xuyên nhìn Chiêm Khánh Nhân, ánh mắt giống như lưỡi đao nhìn chằm chằm anh ta, Dương Bách Xuyên đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha!” “Buồn cười sao”" Chiêm Khánh Nhân cắt ngang Dương Bách Xuyên. “Thủ tông Côn Luân, đứng đầu Thập Đại Yêu Nghiệp bảng Tiên Thiên, thiên tài võ đạo mấy trăm năm có một - Chiêm Khánh Nhân quả nhiên không tầm thường. Nhưng mà tôi rất muốn hỏi, anh không sợ tôi sẽ tiêu diệt anh sao? Phải biết đây là địa bàn Vân Môn tôi. Đúng rồi, tôi đã giết qua hai Thập Đại Yêu Nghiệt đất, hẳn là giết anh cũng không khó, anh nói xem?” Dương Bách Xuyên cười ha hả, nói. Chiêm Khánh Nhân cũng cười tươi không kém, hai người nhìn như đang cười nói, nhưng trong không khí lại tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng mặt Trần Thất Tiên, Khưu Vân và hai người Côn Luân kia lại sợ hãi. Hai vị chủ này, đây là tiết tấu muốn đánh nhau đó!