Nhưng hắn cảm thấy Tửu Tiên lão đầu rất kỳ lạ, bình thường nằm ở trên tảng đá, nhưng hôm nay lại thực sự đi trốn dưới tảng đá để ngủ, nếu như không phải vì trận chiến giữa hắn và Chiêm Khánh Nhân mà tảng đá bị vỡ, thì ông ta sẽ vẫn không đi ra. Đôi mắt của Dương Bách Xuyên vẫn đang quan sát Chiêm Khánh Nhân và Tửu Tiên lão đầu, cố gắng tìm ra manh mối từ khuôn mặt của họ. Tửu Tiên lão đầu vẫn mang bộ dạng say khướt hung hãn kia như bình thường, điểm khác biệt với mọi ngày đó là trên mặt ông ta đầy vẻ tức giận, giống như đã thực sự bị quấy rầy giấc ngủ vậy. Sắc mặt tối om, căn bản không đoán ra được điều gì. Chẳng biết có phải sau khi hắn nhìn thấy Chiêm Khánh Nhân - cái người tới từ Côn Luân này nên tâm tình bị mất ổn định hay không, mà dường như hắn hoàn toàn không cảm nhận được gì. Mà Chiêm Khánh Nhân thì ngược lại, phản ứng của hắn mạnh hơn nhiều, Dương Bách Xuyên quan sát thấy sau khi Tửu Tiên lão đầu xuất hiện, toàn thân hắn ta chấn động, vội vàng lấy một bức họa trong ngực ra rồi mở ra xem bản vẽ trong tay, rồi lại nhìn Tửu Tiên lão đầu, có vẻ như đang so sánh với cái gì. Trong lòng Chiêm Khánh Nhân thật sự rất kinh ngạc, trước khi đi hắn nghe theo lời dặn dò của sư phụ, đặc biệt mang theo một bức tranh vẽ chân dung đại sư bá Lôi Đình. Vào lần đầu tiên hắn nhìn thấy ông lão trước mặt, hắn đã ngay lập tức xác định đây là đại sư bá Lôi Đình của hắn. Chiêm Khánh Nhân từ nhỏ đến lớn chưa từng gặp qua đại sư bá, nhưng đã từng nhìn thấy bức họa, cũng đã nghe sư phụ Thanh Hư Tử nhắc tới câu chuyện của đại sư bá Lôi Đình từ lâu, trong lòng hắn đã không còn lạ lẫm gì nữa. Sư phụ hắn có chín người sư huynh sư đệ cùng lứa, Lôi Đình là đại sư huynh, sư phụ Thanh Hư Tử là sư đệ nhỏ nhất, khoảng cách tuổi tác cũng có sự chênh lệch lớn, mà vào thời điểm Chiêm Khánh Nhân hắn gia nhập Côn Luân, đại sư bá Lôi Đình đã biến mất rồi. Đại sư bá Lôi Đình biến mất ròng rã cả một năm, năm nay hắn mới ba mươi hai tuổi, bình thường chưa từng thấy, nhưng so sánh giữa khí tức của công pháp Côn Luân và bức họa trong tay mình, Chiêm Khánh Nhân ngay lập tức xác nhận rằng ông lão trước mắt chính là đại sư bá Lôi Đình của hắn. Chính là người có thân phận và danh tiếng cực cao ở Côn Luân. Lúc này Chiêm Khánh Nhân vui mừng khôn xiết, sư phụ đã tu luyện đến tầng thứ chín - đại viên mãn Tiên Thiên, và từ lâu đã muốn bế quan để đi chinh phục các cửa ải, hay nói cách khác là để tìm kiếm phương pháp Hư Cảnh trên Tiên Thiên, có ý định dạy bảo Côn Luân tự mình lãnh đạo. Nếu hiện tại có đại sư bá Lôi Đình ở đây, địa vị của Côn Luân trong giới võ cổ không chỉ sẽ không dao động nữa, mà ngược lại sẽ còn thêm kiên cố hơn, thậm chí ưu điểm lớn nhất chính là vấn đề tu vi hiện tại của đại sư bá. Mỗi người ở Côn Luân đều biết đại sư Bá Lôi Đình biến mất là vì tìm kiếm cách đột phá cảnh giới Tiên Thiên, hắn biến mất sáu mươi năm và bây giờ đã xuất hiện trở lại, điều này có phải đã chứng minh rằng Đại sư bá đã vượt qua cảnh giới Tiên Thiên hay không, cảnh giới tu vi của hắn đã đạt đến đỉnh điểm trong truyền thuyết võ đạo - Hư Cảnh ư? Rất nhiều người đều biết ở trên Tiên Thiên chính là Hư Cảnh, có điều biết thì biết vậy thôi, chứ từ xưa tới nay chưa hề có ai có thể nói rõ ràng làm sao để hoàn toàn đột phá được đại viên mãn Tiên Thiên. Làm thế nào để tu luyện đến cảnh giới ở trên Tiên Thiên, hay làm thế nào để đạt đến Hư Cảnh đây. Đối với vị đại sư bá Lôi Đình trước mặt, mặc kệ khí tức hay là cảnh giới tu vi, Chiêm Khánh Nhân đều không thể cảm nhận rõ ràng, hắn có cảm giác rất thần bí, thâm trầm. Điều đó chẳng phải đã nói lên rồi sao? Đại sư bá đã đạt đến Hư Cảnh đúng không? Nếu như đại sư bá đã đạt đến Hư Cảnh thì đó cũng là phúc lớn của Côn Luân. Chiêm Khánh Nhân biết rằng trong cấm địa thiên trì của Côn Luân, mấy đời trưởng bối có tu vi đạt đến đại viên mãn Tiên Thiên của Côn Luân đều đang cố gắng tìm hiểu vấn đề làm thế nào để đột phá Hư Cảnh, đáng tiếc không ai thành công. Không chỉ Côn Luân mà một số tông môn lớn và lâu đời khác cũng như thế, hiện tại nếu như đại sư bá Lôi Đình đã đạt đến Hư Cảnh, nắm giữ biện pháp làm thế nào để đột phá Hư Cảnh, vậy đây thực sự chính là một việc trọng đại của Côn Luân.