Trên thực tế, Dương Bách Xuyên có thể hiểu được phần nào tâm tình của Chiêm Khánh Nhân, chẳng qua hắn không quan tâm đến điều đó, hắn híp mắt nói: “Phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói chứ, Tửu Tiên lão đầu, à không đúng, đại trưởng lão của Vân Môn ta, là ta nhặt được ông ấy trong núi, vẫn luôn mang dáng vẻ như thế này, nói cách khác, ta còn thu nhận và giúp đỡ ông ấy, vậy ta có thể làm gì chứ? Là ông ấy tự nguyện làm đại trưởng lão của Vân Môn ta, với cả ngươi dùng đầu óc suy nghĩ một chút đi, với tu vi của đại trưởng lão thì ta có thể làm gì ông ấy hả?” “Hừ, ta tin rằng ngươi cũng không dám, vậy ngươi nói xem, tại sao đại sư bá lại thành ra như vậy?” Chiêm Khánh Nhân bớt tức giận một chút, hỏi. Dương Bách Xuyên xòe tay, nhếch miệng nói: "Anh hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Lần đầu tiên tôi gặp ông ấy, ông ấy đã điên điên khùng khùng như vậy rồi. Là tôi tốt bụng thu nhận ông ấy đó biết không? Còn nữa, anh có chắc đại trưởng lão của Vân Môn chúng tôi là đại sư bá của anh không?" Chiêm Khánh Nhân đưa bức tranh trong tay cho Dương Bách Xuyên: "Đây là bức chân dung của đại sư bá ở sư môn. Mỗi đệ tử Côn Luân vào năm sáu mươi tuổi đều để lại một bức chân dung. Tự cậu nhìn xem có đúng không. Hơn nữa, tôi sẽ không nhận nhầm khí tức công pháp trên người đại sư bá. Tôi còn có thể lừa cậu chuyện này hay sao?" Dương Bách Xuyên cầm tranh xem, đúng là Tửu Tiên lão đầu. Chiêm Khánh Nhân nói sẽ không nhận sai khí tức công pháp, điểm này thì anh tin tưởng, bởi vì mỗi sư muôn đều có khí tức riêng, chỉ có người trong tông môn mới cảm ứng được. Bây giờ có thể xác định Tửu Tiên lão đầu là người phái Côn Luân, nhìn bộ dạng của Chiêm Khánh Nhân cũng không giống nói dối. Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lại bảo Tửu Tiên lão đầu theo Chiêm Khánh Nhân về Côn Luân? Ý nghĩ này chỉ đọng lại trong đầu Dương Bách Xuyên giây lát. Anh nghĩ có trở về hay không là do Tửu Tiên lão đầu quyết định. Côn Luân là tông môn hàng đầu, mình không lừa được. "Chiêm Yêu Nghiệt, tôi tin lời anh. Nhưng anh cũng thấy tình trạng của đại trưởng lão rồi đấy, nếu anh thật sự muốn đón ông ấy đi thì tôi cũng không ngăn cản. Mặt khác..." Nói đến đây, Dương Bách Xuyên tới gần Chiêm Khánh Nhân nói nhỏ: "Mặt khác, anh thấy đó, ha ha, tôi đã thu nhận đại sư bá của anh tức là ân nhân của Côn Luân các anh đúng không? Gần một năm qua tôi cung cấp đồ ăn thức uống cho đại trưởng lão, tất cả đều là đồ cao cấp, ngay cả rượu ông ấy uống cũng là linh tửu, rượu Khỉ... Suýt nữa thì tôi phá sản rồi. Vì vậy Côn Luân các anh phải đền bù cho tôi đúng không?'