Liễu Tử Quân cũng sửng sốt. Anh ta đẩy Dương Bách Xuyên mà không thấy xê dịch gì, cứ như đẩy cột đá vậy. Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết tại sao Liễu Tử Quân lại phản ứng mạnh như vậy khi nghe tin anh là bạn trai của Liễu Linh Linh, nhưng đối phương la hét hai lần cũng khiến anh tức giận. Anh lén dùng một ít chân khí, Liễu Tử Quân bị bắn ra ngoài, ngồi phịch xuống đất. "Cậu!" Liễu Tử Quân nổi giận đùng đùng. Lúc này Dương Bách Xuyên phớt lờ anh ta, đi thẳng tới giường bệnh, khom người trước Liễu Sơn Hải trước tiên. Liễu Tử Quân đứng dậy nhào tới Dương Bách Xuyên, nhưng một người có khuôn mặt khá giống Liễu Sơn Hải lên tiếng: "Tử Quân không được vô lễ, lúc này cháu còn náo loạn cái gì? Việc cấp bách trước mắt là lo liệu tang lễ của ba cháu." Nghe ông lão nói vậy, rốt cuộc Liễu Tử Quân cũng dừng lại, cung kính trả lời: "Vâng thưa bác cả." Không nể mặt người khác cũng được, nhưng ông lão trước mặt là anh họ của Liễu Sơn Hải, Liễu Tử Quân và Liễu Linh Linh phải gọi là bác cả. Ông ấy cũng có cổ phần trong Tập đoàn Liễu Thị. Dương Bách Xuyên gật đầu chào hỏi ông lão rồi mới ngẩng đầu quan sát thi thể của Liễu Sơn Hải, định đỡ Liễu Linh Linh buồn thương tuyệt vọng đang nhoài người bên giường bệnh. Tuy nhiên, anh nhìn thấy màu da trên mặt Liễu Sơn Hải hơi bất thường, giống như là chết vì ngạt thở. Anh bất giác đỡ lấy Liễu Linh Linh, đồng thời vươn tay chạm vào cánh tay của Liễu Sơn Hải và quan sát. Sau đó anh giật mình kinh ngạc, bởi vì anh thấy Liễu Sơn Hải không chết tự nhiên, mà là chết vì ngạt thở. Người sống sờ sờ bị ngạt thở đến chết. Đây không phải việc nhỏ, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ trong lòng: "Xem ra quan hệ trong nhà họ Liễu cũng phức tạp." Anh nhìn mọi người trong phòng bệnh một vòng, muốn tìm ra manh mối từ nét mặt của bọn họ. Kết quả là anh thấy ánh mắt mỗi người đều mang sắc thái phức tạp. Đương nhiên trước khi điều tra rõ ràng, ai cũng có hiềm nghi. Dương Bách Xuyên không định nói với Liễu Linh Linh chuyện này. Hiện tại cô đã buồn lắm rồi, nếu nói cho cô biết có lẽ ba cô bị người ta hại chết, anh sợ cô không chịu nổi đả kích này. Nhưng Liễu Sơn Hải không phải chết tự nhiên, anh quyết định phải điều tra cho ra nhẽ. Rõ ràng là Liễu Sơn Hải bị người ta hại chết, bất kể là vì Liễu Linh Linh hay là để báo đáp ơn giúp đỡ của Liễu Sơn Hải, anh đều phải điều tra rõ, trả lại công bằng cho ba con họ. "Linh Linh đừng như vậy, người chết không thể sống lại..." Dương Bách Xuyên Dương Bách Xuyên vừa an ủi Liễu Linh Linh vừa đỡ cô dậy. "Hu hu!" Liễu Linh Linh sắp đến bờ vực sụp đổ, tự trách bản thân. Nếu không phải ba lo lắng cho cô thì sẽ không qua đời. Dương Bách Xuyên đã kiểm tra tình trạng của Liễu Sơn Hải. Thật ra các chức năng cơ thể đã lão hóa, cộng thêm các loại bệnh khác như bệnh tim, nhưng cuối cùng chết vì ngạt thở. Nếu Liễu Sơn Hải không bị ngạt thở, chỉ cần còn một hơi thở thì anh cũng có thể giúp ông ta sống thêm mấy năm. Nhưng giờ đã muộn rồi. Liễu Sơn Hải bị người ta hại chết. Hung thủ chắc chắn là người nhà họ Liễu. Liễu Linh Linh khóc đến ngất xỉu, Dương Bách Xuyên dìu cô ra ngoài phòng bệnh. Thời điểm này không thể để cô dao động cảm xúc nữa. Nhưng khi anh đi ra ngoài, Liễu Tử Quân lại chắn trước mặt anh và gằn giọng nói: "Buông em gái tôi ra, anh em chúng tôi còn phải bàn bạc việc tang sự cho ba."