Quan sát xong một lượt, Dương Bách Xuyên thực sự được mở rộng tầm mắt, tất cả ba bốn trăm người đều là cấp bậc Tiên Thiên, tu vi thấp nhất là Tiên Tiên tầng một, đương nhiên Tiên Thiên tầng chín vẫn là số ít. Trước mắt mới chỉ gặp một Tiên Thiên tầng chính đại viên mãn là Hồ Nhất Thu. Hai người đi đến cuối hẻm núi, xuất hiện trước mắt là một ngọn núi rất lớn. Nhưng kỳ lạ là ngọn núi này chỉ mọc đầy cỏ dại, trông như từng bị lửa đốt. Thiên Tuyệt giới thiệu: “Sư tổ, ngọn núi này tên là núi Tịch Diệt, trong lịch sử có rất nhiều ghi chép về việc phun trào núi lửa. Nhưng trăm năm gần đây chưa từng phun trào, cho nên có người nói núi lửa này đang ngủ say và có thể phun trào bất cứ lúc nào. Lối vào bí địa cũng ở bên trong ngọn núi này. Ở sâu trong núi Tịch Diệt có một chỗ có hai cực, một bên là dung nham cuồn cuộn, một bên là dòng khí lạnh thấu xương. Bất kể là dung nham hay dòng khí, chỉ cần dính vào người là có thể lập tức hủy diệt một người có cấp bậc Tiên Tiên tầng chín. Muốn đi vào bí địa thì phải đợi hai cực âm dương này giao thoa nhau.Thời gian hai cực giao hội chính là ba ngày sau, lúc ấy, dung nham cuồn cuộn trong hồ dung nham và khí lạnh sẽ tự động biến mất trong bảy này. Lúc đó mọi người có thể đi vào trong. Sau khi đi vào sẽ đi xuyên qua núi Tịch Diệt để đi đến một nơi khác, ở đó sẽ xuất hiện một hẻm núi nguyên thủy, đó chính là bí địa. Nhìn trên bản đồ hay bay qua núi Tịch Diệt đều sẽ không tìm ra. Cho đến tận bây giờ, chỉ có đi vào từ nơi này mới có thể nhìn thấy nó. Có người nói đây là động phủ của thần tiên trong khe núi, cũng có người nói đây là một thế giới ngầm. Có rất nhiều lời đồn đại nhưng không có ai giải thích rõ được, dù sao bên trong cũng có rất nhiều thiên tài địa bảo.” “Ừm, chững chuyện đó tôi đã từng nghe được một chút rồi, đến lúc đó xem thử sẽ biết. Được rồi, chúng ta quay về đi, chắc bọn họ đã dựng lều xong rồi.” “Được.” Dương Bách Xuyên và Thiên Tuyệt quay đầu đi về. Nhưng sau khi hai người trở về lại nghe thấy tiếng gào thét và tiếng chém giết từ xa, nghe tiếng thì có vẻ là sắp đánh nhau. Đúng lúc này, Ngô Mặc Thu đang ẩn mình vội vàng bay đến bên cạnh Dương Bách Xuyên và cuống quýt nói: “Tiên sinh, anh mau đi xem xem, Phong Thiên Nhai đánh nhau với người ta rồi.” Dương Bách Xuyên sầm mặt xuống: “Sao lại thế này?” “Là người của Thanh Thành cố ý gây sự.” Ngô Mặc Thu trả lời. Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, khi nghe thấy hai chữ Thanh Thành, anh hiểu ngay bọn họ đang cố ý kiếm chuyện. Dương Bách Xuyên và phái Thanh Thành có cừu oán, lúc này không cần hỏi chi tiết cụ thể cũng có thể đoán được đối phương đang cố ý bới móc. Anh khá hiểu Phong Thiên Nhai, ông ta không phải loại người thích gây chuyện thị phi. “Đi, qua đó nhìn thử.” Anh ngược lại muốn xem, hôm nay Thanh Thành muốn gì, ức hiếp Vân Môn không có căn cơ hay không có thực lực. Kể từ khi kết thù với Thần Tông, Thanh Thành và m Nguyệt Môn, anh chờ bọn họ đến báo thù mãi, mấy tháng nay chẳng thấy động tĩnh gì, hiện tại xem ra là đang chờ anh ở đại hội luận đạo Tiên Thiên. Chẳng qua… Anh đã dám đến đây, sao có thể sợ hãi? Lúc đi tới vừa hay nhìn thấy khóe miệng Phong Thiên Nhai có vết máu, Vân Môn và mấy đệ tử Võ Đang Minh Giác, Trần Phong Tử đang cầm binh khí, bầu không khí đối chiến hết sức căng thẳng. Mà đối diện bọn họ đứng hơn mười người, cầm đầu là một người trung niên, nhìn mấy người Vân Môn và Võ Đang bằng ánh mắt khinh thường, từ trang phục có thể nhận ra bọn họ là người Thanh Thành. “Dừng tay!” Dương Bách Xuyên gầm lên. Hết cách rồi, không hét không được, Phong Thiên Nhai và Minh Giác không phải đối thủ của Thanh Thành, người đàn ông trung niên cầm đầu bên kia tu vi Tiên Thiên tầng chín trung kỳ, hơn nữa phía sau còn có hơn mười người, một nửa trong đó cũng có thực lực Tiên Thiên tầng chín.