“Ha ha, không tin.” Ý cười trên mặt Dương Bách Xuyên ngày càng sâu đậm. “Thằng nhóc, mày có khí phách đấy, chẳng qua ở giới võ cổ kiêu ngạo cần có vốn liếng, mày muốn nổi tiếng nhưng tìm nhầm đối tượng rồi… Hôm nay tâm trạng ông khá tốt, cho mày một cơ hội, xưng tên đi, là con cháu nhà nào, đừng để đến lúc đó chết rồi không có ai nhận xác.” Mộc Phi Cừu nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, trong mắt tràn đầy ý khinh thường. “Người chết chắc chắn không phải tôi, Diêm Vương không muốn thu nhận tôi, chẳng qua hôm nay ông nhất định sẽ đến điện Diêm Vương báo tin.” Dương Bách Xuyên híp mắt. “Điếc không sợ súng, hừ, xem đây.” Mộc Phi Cừu nhìn qua có vẻ điên cuồng thô lỗ nhưng thật ra lại khá cẩn thận, thấy Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi đối đầu với ông ta thì có hơi không xác định, muốn thăm dò xem chỗ dựa của anh là ai. Ông ta vung tay lên, phía sau lập tức xuất hiện hai võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín sơ cấp lao về phía Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên nhìn bọn họ, lạnh lùng hừ một tiếng, không lùi mà tiến tới, hai tay nắm chặt thành đấm, vận chân khí nghênh đón hai người kia. Khí tức cường đại tỏa ra từ người anh lập tức khiến sắc mặt hai đệ tử Thanh Thành tái đi. Dưới cơn hoảng sợ, bọn họ muốn chạy đã không kịp, cứng rắn va chạm với hai quyền của Dương Bách Xuyên. “Ầm ầm~” m thanh va chạm nặng nề vang lên, xen lẫn bên trong là tiếng gào thét thảm thiết và tiếng xương gãy. Dương Bách Xuyên vận chuyển chân khí trực tiếp đánh gãy cánh tay của hai người kia, đồng thời đập mạnh vào ngực bọn họ. Bất kể là tốc độ hay lực lượng đều chứa dao động linh khí cường đại. Lồng ngực hai đệ tử Thanh Thành kia bị nắm đấm của Dương Bách Xuyên đập thủng, sau khi kêu thảm một tiếng thì hộc máu bay ngược về phía sau, rớt xuống đất cuốn lên một trận bụi bay tứ tung, mất đi sức sống. Hai võ cổ giả Tiên Thiên tầng chín sơ cấp của Thanh Thành đã bị Dương Bách Xuyên giết chết trong nháy mắt. “Shhh!” Đám đông vây xem bên ngoài hít vào một hơi khí lạnh. “Mẹ kiếp, người này khỏe quá, nháy mắt đã giết chết hai Tiên Thiên tầng chín sơ cấp, anh ta là người phương nào thế?” Một gã con cháu nhà họ Hồ lên tiếng: “Dương Bách Xuyên của Vân Môn, tôi từng gặp qua…” Nói chuyện rất lớn tiếng, sợ người khác không nghe ra được vẻ đắc ý trong đó. “Dương Bách Xuyên? Chẳng lẽ là Dương điên? Cái tên chém giết mười lăm gã Tiên Thiên, đồng thời kết thù với tam tông Thần Tông, âm Nguyệt Môn và Thanh Thành?” “Giới võ cổ có mấy Dương Bách Xuyên hả? Chính là anh ta, chẳng qua tin tức của anh cũ rồi, nghe nói Dương điên đã diệt sạch nhà họ Hồng ở đảo Hồng Kông, tất cả mọi người đều bị anh ta giết hết, hình như là hơn một trăm Tiên Thiên.” “Không đúng, tôi nghe nói Dương điên giết hai ba trăm võ cổ giả…” “Phải là năm sáu trăm mới đúng…” Người vây xem bàn tán ngày càng khoa trương, cuối cùng thân phận của Dương Bách Xuyên cũng bị bại lộ. Mộc Phi Cừu cũng nghe thấy những lời xì xào kia, hiện tại sắc mặt ông ta trắng bệch, không có đệ tử Thanh Thành nào là không biết Dương Bách Xuyên, anh còn bị phái Thanh Thành liệt vào hàng ngũ kẻ thù số một. Lúc Dương Bách Xuyên ra tay, khí tức cường đại tỏa ra đã đủ dọa sợ Mộc Phi Cừu, dựa theo cảm giác của ông ta, thực lực của Dương Bách Xuyên chắc chắn đã vượt qua Tiên Thiên tầng chín trung cấp, nhận thức này khiến lòng Mộc Phi Cừu nổi sóng. Càng khiến ông ta chấn động hơn là Dương Bách Xuyên vừa ra tay đã giết chết hai đệ tử Thanh Thành trong nháy mắt, xuống tay nhanh như chớp, tàn nhẫn vô tình, Mộc Phi Cừu muốn ngăn cản đã không kịp. Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên, run rẩy hỏi: “Mày… Mày chính là ma đầu Dương Bách Xuyên?”