Đợi đến khi tu vi anh đạt tới Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, chẳng phải không ai dưới Hư Cảnh có thể đánh bại được hay sao? Sự biến hóa ở sân khiến mấy lão quái vật và những tên yêu nghiệt trong các tông môn cổ xưa tập trung hơn hẳn. Bên phía Côn Luân, Chiêm Khánh Nhân híp mắt nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên trên đài và lẩm bẩm một mình: “Dương Bách Xuyên, tôi vẫn coi thường cậu rồi. Nhưng vậy cũng tốt, cậu càng mạnh thì chuyến đi này mới có thể càng thú vị hơn.” Cô gái đội đấu lạp* ở bên phía Nga Mi cũng nhìn Dương Bách Xuyên trên đài và nói với âm lượng chỉ mình cô mới có thể nghe được: “Dương Bách Xuyên, mong là chuyện chị gái tôi mất tích không liên quan gì đến anh. Nếu không dù anh có mạnh đến đâu, Mai Thư Dĩnh tôi cũng sẽ để anh chôn cùng chị gái tôi!” *Đấu lạp: Một dạng mũ rộng vành bằng tre có dán giấy dầu để đi mưa, thường thấy trong các phim võ hiệp cổ xưa. Bên đằng Thiếu Lâm, tiểu hòa thượng nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên trên đài, tốc độ khi đếm chuỗi Phật châu trong tay nhanh gấp đôi sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên đánh Mộc Đạo Nhiên hộc máu! Cô gái mặc đồ trắng của nhà họ Hồ cau mày nhìn Dương Bách Xuyên bước từng bước về phía Mộc Đạo Nhiên. ... Sau khi khiến Mộc Đạo Nhiên bị thương nặng, Dương Bách Xuyên không cho lão có cơ hội thở dốc, người khác có thể đánh chó rớt xuống nước thì anh cũng có thể học. Nếu đã xé rách mặt mũi ra rồi thì chém giết Mộc Đạo Nhiên cũng đâu có sao. Nếu hôm nay đã dám ra tay, anh sẽ không sợ chơi trội. Anh chém một nhát kiếm về phía Mộc Đạo Nhiên. Đúng lúc này, có người lên tiếng, cũng có người trực tiếp ra tay. “Dừng tay!” “Làm càn!” “Keng!” Vèo vèo vèo! Một vài hơi thở hùng mạnh xuất hiện tại đây. Tất cả đều ngăn không cho Dương Bách Xuyên chém giết Mộc Đạo Nhiên. Khi đâm nhát kiếm đó xuống, Dương Bách Xuyên bị một ám khí dạng ngân châm đánh lên thân kiếm Đồ Long. Nhát kiếm nghiêng sang một bên, “Uỳnh” một tiếng tạo thành một cái hố to trên mặt đất bên cạnh Mộc Đạo Nhiên. Đồng thời cũng khiến lòng Dương Bách Xuyên run lên. Không biết là ai đã ra tay mà ám khí vừa rồi đánh lên thân kiếm Đồ Long của anh lại có cấp bậc Linh Khí thượng phẩm. Anh có kiến thức về pháp khí như ám khí, ám khí đến cỡ này thường sẽ có nguyên một bộ, khi kết hợp với nhau thì uy lực và cấp bậc sẽ khá lớn, vô cùng khó nhằn. Lúc này trên ngực Mộc Đạo Nhiên có một lỗ máu nhỏ, đó là lỗ máu bị Trùng Tử đục ra. Mặt lão tái nhợt như tờ giấy, sự chấn động trong lòng mãnh liệt hơn so với bất kỳ kẻ nào. Rõ ràng vừa rồi lão đã ngăn được nhát kiếm của Dương Bách Xuyên rồi, nhưng trên thân kiếm của anh lại xuất hiện một tia sáng trắng chui vào cơ thể lão ngay lập tức. Sức đánh rất mạnh đánh vào khiến ngực lão thủng một lỗ. Lão có thể chịu đựng được vết thương do nhát chém, nhưng điều khiến Mộc Đạo Nhiên sợ hãi trong lòng chính là việc lão cảm thấy trong nháy mắt khi vừa bị thương, ít nhất lão đã mất một phần ba công lực. Cứ như là trong nháy mắt bị thương ấy, công lực của lão đã bị rút đi trong vô hình. Điều quan trọng là hiện tại lão vẫn không rõ tại sao lại như vậy? Là do Dương Bách Xuyên đã sử dụng thủ đoạn gì đó sao. Lão không thấy rõ ánh sáng trắng vừa rồi là thứ gì, đó là ám khí hay là thuật thần thông của Dương Bách Xuyên?