Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

chương 1373 quả thật không nên.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lăng Hư Tử được mệnh danh là vô địch cảnh giới Tiên Thiên, có cho Mộc Đạo Nhiên và lão mạt la Barda của Mật Tông thêm mấy lá gan, bọn họ cũng không dám đối đầu với ông ấy. Coi như bọn họ đã nhìn ra bầu không khí ngày hôm nay không bình thường, hình như cả Trần Vân Phong phái Thiên Cương Sơn lẫn Lăng Hư lão đạo đều nghiêng về phía tên ma đầu Dương Bách Xuyên, ngay cả mấy tông môn như Nga Mi cũng nhìn bọn họ với vẻ mặt thiếu thân thiện. Lúc này bọn họ chỉ có thể cụp đuôi lẩn trốn. Đúng là giới võ cổ có quy định không được chém giết đấu đá ở đại hội luận đạo Tiên Thiên, hôm nay bọn họ làm trái quy định, cho dù bị người của Thiên Cương Sơn và Côn Luân giết chết cũng là chuyện bình thường, không ai giải oan cho. Nhưng Mộc Đạo Nhiên và Barda không ngờ mình vừa mới quay đi thì nghe thấy Dương Bách Xuyên lạnh lùng cất lời: "Đứng lại! Dựng lại lều về vị trí của chúng tôi rồi mới được đi." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa híp mắt cầm kiếm Đồ Long chặn trước mặt hai người. Lần này Mộc Đạo Nhiên và Barder đều tức nổ phổi. Hôm nay ta nể mặt Lăng Hư lão đạo nên mới tha cho mi, vậy mà mi cmn được nước lấn tới? Còn dựng lại lều cho bọn mi á? Lại còn vị trí của bọn mi á? Đó là địa bàn của Thanh Thành bọn ta cơ mà? Thanh Thành bọn ta là một trong tám tông môn lớn nhất Trung Quốc, Vân Môn của Dương Bách Xuyên mi là cái thá gì mà bọn ta phải trả lại vị trí cho mi? Hôm nay nếu như không có Lăng Hư lão đạo, đừng hòng ta tha cho Dương điên nhà mi! Tuy nhiên, Mộc Đạo Nhiên chợt nảy ra một ý. Lão hít sâu một hơi, không nổi giận mà nhìn Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong. Bởi vì hai người này coi như là người hòa giải, bây giờ phía bọn họ đã nguôi ngoai rồi, nhưng Dương Bách Xuyên lại chặn đường tức là không nể mặt Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong. Hừ hừ, Dương điên phải ăn hành là cái chắc. Hành động của Dương Bách Xuyên nằm ngoài dự đoán của mọi người. Những người hóng chuyện đều biết vừa rồi Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong ngăn cản năm cao thủ phe Mộc Đạo Nhiên vây đánh anh, xét từ góc độ nào đó thì hai người họ đứng về phía anh. Nhưng bây giờ Dương Bách Xuyên lại cản đường không cho Mộc Đạo Nhiên rời đi. Lẽ nào đầu óc tên Dương điên này có vấn đề? Hay là thực lực của cậu ta đã mạnh đến mức không cần nể mặt Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong? Phải biết rằng Dương Bách Xuyên chặn Mộc Đạo Nhiên tức là không nể mặt Lăng Hư Tử, Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong đã giúp cậu ta giải vây đó! Lúc này tất cả mọi người đều bất giác nhìn sang Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong. Hầu hết mọi người đều đang đoán già đoán non liệu Lăng Hư Tử có nổi giận mắng tên Dương Bách Xuyên ngông cuồng không biết trời cao đất rộng này hay không. Lăng Hư Tử cười híp mắt nhìn Dương Bách Xuyên, chậm rãi cất lời: "Lão đạo cũng biết chuyện. Dương môn chủ nói có lý, Thanh Thành vô duyên vô cớ phá hủy lều của Vân Môn, chiếm vị trí của Vân Môn quả thật không nên. Vân Phong đạo hữu nói xem có đúng không?" "Ừm, đạo trưởng Lăng Hư nói đúng, quả thật không nên." Trần Vân Phong thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng hùa theo. Ông ta cũng thấy lạ, rõ ràng là hôm nay Lăng Hư lão đạo che chở cho Dương Bách Xuyên mọi mặt. Vị trí kia đúng là của Thanh Thành, mặc dù không kẻ vạch khắc tên, nhưng đây là điều trước giờ mọi người ngầm thừa nhận. Trên thực tế các tông môn lớn Trung Quốc đều có địa bàn riêng được ngầm thừa nhận ở sơn cốc này, không ai dám chiếm đoạt. Nhưng hôm nay người Vân Môn lại dựng lều trên địa bàn của Thanh Thành. Theo cách nói của Dương Bách Xuyên, nơi này không có người, đệ tử Vân Môn cũng không biết là vị trí của Thanh Thành nên dựng lều ở đây. Đệ tử Thanh Thành tới sau chẳng nói tiếng nào đã phá lều của Vân Môn, đánh người Vân Môn, dẫn tới cuộc chiến ngày hôm nay. Theo lý thì người phái Thanh Thành không nên ra tay đánh người của Vân Môn, nhưng theo quy tắc ngầm thì hôm nay vị trí này vẫn là của Thanh Thành. Bây giờ Dương Bách Xuyên chặn trước Mộc Đạo Nhiên tuyên bố muốn vị trí này, đòi người phái Thanh Thành đền lều. Nếu là bình thường thì lúc này Lăng Hư Tử phải yêu cầu Dương Bách Xuyên giao ra địa bàn của Thanh Thành mới đúng, dù sao Thanh Thành cũng là một trong tám tông môn lớn. Bao đời nay tám tông môn lớn tuy đấu đá lẫn nhau nhưng chung quy vẫn đoàn kết, nếu không đoàn kết thì đã chẳng truyền thừa nhiều năm như vậy. Hiện tại một câu nói của Lăng Hư Tử hoàn toàn đứng về phía Dương Bách Xuyên, đá Thanh Thành ra ngoài. Trần Vân Phong thầm nghĩ lẽ nào anh cả Côn Luân muốn sắp xếp lại thứ tự? Hay là địa vị của Dương Bách Xuyên còn lớn hơn Thanh Thành, khiến cho Lăng Hư lão đạo thà đắc tội tông môn lâu đời Thanh Thành cũng phải che chở cho Vân Môn của Dương Bách Xuyên - một tông mới mới xuất hiện? Mặc dù Trần Vân Phong không tài nào hiểu nổi, nhưng cũng biết rằng lúc này mình chỉ có thể thuận theo Lăng Hư lão đạo. Thiên Cương Sơn vẫn phải thừa nhận anh cả Côn Luân, không thì ngày tháng sau này sẽ chẳng yên ổn. Lăng Hư Tử và Trần Vân Phong nói như vậy, Mộc Đạo Nhiên cảm thấy cổ họng mặn chát, suýt thì hộc máu. Sắc mặt lão xanh mét, cực kỳ khó coi. Bây giờ xem như lão đã hiểu ra hôm nay chắc chắn mình phải mất mặt, có thiệt cũng phải chịu, Lăng Hư lão đạo phái Côn Luân quyết tâm muốn đứng về phía Dương Bách Xuyên. Mộc Đạo Nhiên rất muốn giết người nhưng không dám. Lão đang bị trọng thương, cho dù có thêm lão mạt la Barda phái Mật Tông, lão cũng không dám ra tay. Mộc Đạo Nhiên biết rõ một khi mình ra tay, Lăng Hư lão đạo sẽ giết mình. Lão sầm mặt, cắn răng sai bảo đệ tử Thanh Thành: "Để lều lại, tất cả đệ tử Thanh Thành đến cuối sơn cốc dựng trại." Dứt lời lão chắp tay nói với Lăng Hư Tử: "Đạo trưởng Lăng Hư, Mộc Đạo Nhiên xin cáo lui." "Đi đi, cuối sơn cốc có phong cảnh rất đẹp, chỗ này để lại cho người Vân Môn." Lăng Hư Tử phớt lờ vẻ mặt sa sầm của Mộc Đạo Nhiên, cười tủm tỉm đáp lời đối phương. Lời nói bình thản nhưng lại khiến Mộc Đạo Nhiên uất nghẹn. Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng nở nụ cười. Anh từng nói với Phong Thiên Nhai rằng sẽ không để cho Vân Môn bị bất kỳ ai bắt nạt, mặc dù kết quả hôm nay không phải tắm máu, nhưng giết một tên Mộc Phi Cừu cũng coi như đã báo thù. Điều bất ngờ là Lăng Hư Tử đứng về phía anh, cho anh và Vân Môn đủ thể diện, khiến Thanh Thành mất hết mặt mũi. Kết quả này không tồi. Lần này Mộc Đạo Nhiên rời đi, Dương Bách Xuyên không ngăn cản. Bởi vì anh cũng biết có vài chuyện không thể được nước lấn tới. Lúc nãy anh chặn đường là để thử xem rốt cuộc Lăng Hư Tử có ý gì, bây giờ xem ra đối phương thiên vị anh, lại còn rất thiên vị, chắc hẳn nguyên nhân là do Tửu Tiên lão đầu. Về phần lão già Mộc Đạo Nhiên chướng mắt kia, Dương Bách Xuyên đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay đánh người bất cứ lúc nào. Khi Mộc Đạo Nhiên đi ngang qua chỗ Dương Bách Xuyên, ánh mắt như thể muốn xé xác anh. Dương Bách Xuyên cười gằn, nói bằng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: "Mộc Đạo Nhiên, coi như hôm nay ông may mắn. Đừng có dùng cặp mắt cá chết ấy trừng tôi, ông có tin lần sau tôi sẽ móc ra cho chó ăn không?" "A Di Đà Phật!" Lão mạt la phái Mật Tông niệm phật hiệu. Khi đi qua bên cạnh Dương Bách Xuyên, ông ta lạnh lùng nhìn anh, trong mắt ngùn ngụt sát ý. Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi, nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi: "Lão hòa thượng à, kẻ xen vào việc của người khác sẽ không được chết tử tế đâu, ông phải cẩn thận chút!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio