Dương Bách Xuyên sửng sốt, biết rõ cô không nghe rõ lời mình, hít sâu một hơi nói: “Tôi và chị Mai không oán không thù, sao tôi lại giết cô ấy được? Ngược lại chúng tôi còn là bạn bè, mọi chuyện phải kể từ khi tôi quen biết chị Mai, ở đảo Hồng Kông…” Sau đó Dương Bách Xuyên nói hết từ lúc bản thân quen chị Mai đến người nhà họ Hồng vì trả thù anh mà bắt cóc cô ấy, chôn một tấn thuốc nổ tặng mỏ, cái chết của chị Mai. Nghe anh kể xong, cơ thể Mai Thi Dĩnh không ngừng run rẩy, dựa theo lời anh nói, chị gái cô bị người nhà họ Hồng hãm hại, cuối cùng vì bọn họ đối phó với Dương Bách Xuyên khiến chị gái cô liên lụy mà chết. Cũng trong lời kể của Dương Bách Xuyên, anh đã diệt môn nhà họ Hồng, cô cũng từng nghe thấy chuyện này, lúc trước sự tích Dương Bách Xuyên diệt môn nhà họ Hồng, chém giết gần trăm cao thủ Tiên Thiên đã chấn động toàn bộ giới võ cổ. Không nghĩ tới là Dương Bách Xuyên báo thù cho chị gái. Chẳng qua cuối cùng chị gái cũng vì Dương Bách Xuyên mà chết, theo lý mà nói chuyện này không giống nhau nhưng trong lòng Mai Thi Dĩnh thật sự không thể tiếp thu được sự thật. Cuộc đời của hai chị em cô đầy ắp những đau khổ, sau khi ba qua đời, mẹ tái giá xuất ngoại, chị gái sống nhờ tại nhà bác hai. Còn cô vì bệnh tật bẩm sinh đã bái sư vào Nga Mi, vừa tu hành võ đạo vừa chữa bệnh. Tuy hai chị em không thể gặp mặt thường xuyên nhưng tình cảm lại rất tốt. Vì quy định tông môn mà cô không thể xuống núi, chị gái rất hay lên núi thăm cô có thể vì ít gặp nhau nên quan hệ của hai chị em vô cùng tốt đẹp. Chị gái mang lại cho cô không chỉ là tình chỉ em mà còn có tình thương của mẹ, hôm nay chị gái mất rồi, bảo cô làm sao chấp nhận đây? “Dương Bách Xuyên, anh trả chị gái lại cho tôi!” Dưới lớp mũ rộng vành, mắt Mai Thi Dĩnh chảy xuống hai dòng nước mắt máu, ngay sau đó không nói một lời tung một chưởng về phía Dương Bách Xuyên. “Ầm!” “Phụt!” Dương Bách Xuyên không tránh né, để yên cho một chưởng của Mai Thi Dĩnh va chạm với bộ ngực rắn chắc của mình, ngay sau đó anh phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ngược ra sau đụng vào bàn, ‘rầm’ một tiếng vỡ thành từng mảnh. Sau khi Mai Thi Dĩnh đánh Dương Bách Xuyên một chưởng cũng sững sờ, trước đó cô thấy anh chém giết Mộc Phi Cừu, đánh Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn Mộc Đạo Nhiên trọng thương thì cho rằng Dương Bách Xuyên sẽ tránh được một chưởng của mình, thế nhưng anh lại không né. Dương Bách Xuyên nghĩ, chị Mai thật sự vì anh mà chết, hiện tại em gái cô ấy Mai Thi Dĩnh đánh anh một cái cũng hợp lý lẽ, cuối cùng là anh thẹn với hai chị em nhà họ Mai, nhận một chưởng của Mai Thi Dĩnh thì trong lòng anh sẽ dễ chịu hơn một chút. Động tĩnh trong lều vải kinh động đến mấy người Phong Thiên Nhai và Ngô Mặc Thu, một ngoài sáng, một trong tối đang chờ bên ngoài, cả hai nhanh chóng vọt vào bên trong. “Môn chủ! Yêu nữ lớn mật!” Phong Thiên Nhai nhìn thấy khóe miệng Dương Bách Xuyên có vết máu, người lại nằm dưới đất, rõ ràng là bị Mai Thi Dĩnh đánh trọng thương, lập tức nổi giận ra tay. Ngô Mặc Thu trực tiếp đi ra sau lưng Mai Thi Dĩnh, tung một chưởng về phía đầu cô. “Dừng tay! Khụ khụ ~ Dừng lại…” Dương Bách Xuyên ho ra máu, vội kêu Phong Thiên Nhai và Ngô Mặc Thu dừng tay. Hai người kia đồng thời dừng lại, nhìn Dương Bách Xuyên bằng vẻ mặt khó hiểu, thật sự không rõ môn chủ xảy ra chuyện gì, nhìn qua anh hoàn toàn không hề đánh trả. Lúc này Phong Thiên Nhai mới nhớ tới lúc ở Vân Môn từng nghe đại đồ đệ của anh Độc Cô Hối nói qua, môn chủ đại nhân cái gì cũng tốt, chỉ có về mặt tình cảm quá đa tình. “Hai người đều lùi xuống đi, tôi và Mai tiểu thư có chút hiểu lầm thôi.” Dương Bách Xuyên xua tay, ra hiệu. “Vâng.” Phong Thiên Nhai dẫn người ra ngoài, không dám chống lại mệnh lệnh của anh. Sau khi đi ra, ông ta còn lắc đầu thở dài: “Xem ra môn chủ đại nhân nợ tình cảm rất nhiều!” “Đâu chỉ vậy, tôi đoán là nghiệt duyên đó, không thấy môn chủ đại nhân bị đánh mà không hề chống cự, nằm yên chịu đòn à?” “Ai mà không thấy, chẳng hiểu nổi cô gái kia xảy ra chuyện gì, môn chủ nhà chúng ta tuấn tú phong độ, thiên phú dị bẩm, là rồng phượng giữa loài người đấy! Sao lại không biết tốt xấu, còn đánh nhau, đi theo môn chủ đại nhân tốt biết bao nhiêu…” Mặc dù mấy người ngoài lều đã cố ý đè thấp giọng nhưng làm sao có thể giấu được đôi tai thính của Dương Bách Xuyên, nghe thấy nội dung bọn họ bàn tán, khóe miệng anh khẽ co giật. Đúng lúc này, chỉ nghe thấy Mai Thi Dĩnh hỏi: “Dương Bách Xuyên, anh cho rằng không ra tay chống cự là có thể chuộc lại lỗi lầm của mình ư? Muốn tôi tha thứ cho anh? Nằm mơ!” “Là tôi có lỗi với cô và chị gái cô, nếu như cô chưa hết giận thì cứ đánh đi, tôi sẽ không đánh trả.” Nói giọng, Dương Bách Xuyên im lặng đứng dậy đi đến trước mặt Mai Thi Dĩnh, dáng vẻ mặc người xử lý. Tâm trạng Mai Thi Dĩnh đang vô cùng kích động, cô giơ tay lên, Dương Bách Xuyên bỗng nhắm mắt lại khiến cô sững sờ, bàn tay nâng lên cuối cùng vẫn không thể hạ xuống, nghĩ lại thì cái chết của chị gái cũng không phải lỗi lầm của Dương Bách Xuyên, có chẳng chỉ là do mệnh cô ấy quá khổ. Trong đầu Mai Thi Dĩnh còn nghĩ tới sự kiện Dương Bách Xuyên diệt môn nhà họ Hồng báo thù cho chị gái, rốt cuộc cũng hạ tay xuống, nghẹn ngào nức nở: “Chị, chị ơi… hu hu…”