Miêu Mậu Thiên bị Dương Bách Xuyên khích tướng như sắp tức điên tới nơi rồi. Ông ta quá coi trọng danh dự, quá mức để ý tới cái danh Thánh Thủ của giới võ cổ của mình nên đúng là không dám một đồng ý ngay lập tức. Ông ta nghĩ một lúc rồi trầm giọng nói: “Thằng nhãi này, nếu cậu không trị được hết kinh mạch của Thân Đồ Thạch thì thế nào?” Làm sao Dương Bách Xuyên có thể không nhìn ra lão già này đang băn khoăn, chỉ là ông ta đang hất ngược chủ đề lại phía anh mà thôi. Nhưng anh đã luyện chế đan Kinh mạch thành công rồi, chẳng lẽ còn không trị được khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch hay sao? Có đan Kinh Mạch của nước Sinh Mệnh trong tay, đừng nói Thân Đồ Thạch chỉ có vấn đề về kinh mạch, dù anh ta có bao nhiêu bệnh vặt đi nữa, Dương Bách Xuyên cũng chắc chắn có thể chữa khỏi. Anh cười lạnh một tiếng và đáp: “Lão già này, nếu tôi không trị khỏi thì sẽ như mong muốn của ông, ông muốn thế nào?” Đối mặt với câu nói này của Dương Bách Xuyên, Miêu Mậu Thiên hơi hoảng trong lòng, bởi vì ông ta không nhìn ra chút sợ hãi nào trong mắt Dương Bách Xuyên cả mà chỉ có sự tự tin mãnh liệt. “Chẳng lẽ thằng nhãi này thật sự giỏi y thuật hơn lão phu hay sao?” Miêu Mậu Thiên lẩm bẩm trong lòng. Nhưng giữa sân có nhiều người như vậy, ông ta đã mạnh miệng nói thế rồi mà lại không chấp nhận điều kiện của Dương Bách Xuyên thì thật sự đang phá hủy danh tiếng của mình. Mặc kệ thế nào, bây giờ đâm lao là phải theo lao, cuộc đánh cược hoang đường này chỉ có thể tiếp tục. Nhìn Dương Bách Xuyên, Miêu Mậu Thiên lạnh lùng nói: “Thằng nhãi, nếu hôm nay cậu không trị khỏi thì phải tự phế tu vi, cậu có dám không?” “Không biết xấu hổ!” Thân Đồ Thành Cương là người đầu tiên lên tiếng mắng. Điều kiện Dương Bách Xuyên đưa ra cho Miêu Mậu Thiên là nếu anh trị khỏi thì ông ta phải thừa nhận mình là lang băm. Nhưng hiện tại lão già họ Miêu kia lại đưa ra điều kiện cho Dương Bách Xuyên rằng không trị khỏi thì anh phải tự phế tu vi, thiên hạ nào có người nào mặt dày không biết xấu hổ đến thế cơ chứ? “Điều đó không công bằng!” Mấy người Thiên Tuyệt cũng hô lên. Miêu Mậu Thiên hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Có không công bằng thật không? Lão phu đường đường là Thánh Thủ Y Đạo của giới võ cổ, lại còn là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn. Dương Bách Xuyên là cái thá gì? Sao có thể so sánh với lão phu được?” “Ông…” Thân Đồ Thành Cương còn định nói gì đó nhưng lại bị Dương Bách Xuyên giơ tay ngăn lại. “Được, tôi đồng ý với ông, nếu không trị khỏi cho kinh mạch của Thân Đồ Thạch thì tôi sẽ tự phế tu vi!” Dương Bách Xuyên gằn từng chữ một mà nói. Mà sau khi mấy người Miêu Mậu Thiên và Mộc Đạo Nhiên nghe xong đều nở nụ cười, mấy người bọn họ chỉ ước Dương Bách Xuyên chết luôn. Đúng lúc đó, Dương Bách Xuyên kéo dài giọng: “Nhưng… Tôi vẫn phải nói trước, những người ở đây đều là những nhân vật có tiếng tăm mặt mũi trong giới võ cổ. Tôi biết điều kiện ông đưa ra không công bằng nhưng vẫn đồng ý là vì tôi có sự tin tưởng. Cho nên, hôm nay tôi muốn mời đạo trưởng Lăng Hư Tử, Diệu m sư thái và tất cả mọi người ở đây làm chứng cho chuyện này. Nếu tôi không trị khỏi kinh mạch cho Thân Đồ Thạch, tôi sẽ tự phế tu vi, nếu không chấp hành thì mời tất cả mọi người đuổi giết tôi. Còn ông, Miêu Mậu Thiên cũng thế, một khi tôi trị khỏi cho kinh mạch của Thân Đồ Thạch, ông phải tự xưng là lang băm trước mặt tất cả mọi người, từ nay về sau không được hành nghề y ở giới võ cổ nữa. Nếu không làm đúng theo điều kiện, mời Lăng Hư Tử, Diệu m sư thái và tất cả các vị ở đây làm chứng, Dương Bách Xuyên tôi giết Miêu Mậu Thiên ông, ông có dám không?”