Thiếu Lâm là tông môn lớn chỉ đứng sau Côn Luân trong tám tông môn. Xưa nay hai tông môn luôn tranh đấu gay gắt, chuyện này cũng khá thường thấy, những người quen biết bọn họ ở đây đã thấy nhiều rồi nên cũng không lạ gì nữa. Có ba tông môn lớn là Côn Luân, Thiếu Lâm, Nga Mi đi trước, các thế lực còn lại cũng tỏ thái độ đồng ý giám sát trận đánh cược của Dương Bách Xuyên và Miêu Mậu Thiên. Đương nhiên là Thanh Thành, Thần Tông, m Nguyệt Môn, Mật Tông và Miêu trại không mở miệng. Bàn xong việc đánh cược rồi, nhân chứng cũng đã đồng ý hết, hiện tại chỉ còn lời xác nhận cuối cùng của Miêu Mậu Thiên. Dương Bách Xuyên nhìn sắc mặt tối tăm và ánh mắt lập lòe của Miêu Mậu Thiên rồi nhếch miệng cười nói: “Sao nào? Lão già họ Miêu, ông không dám à?” “Lứa đi sau như Dương Bách Xuyên còn không để bụng, Miêu Thánh Thủ tự mình nói ra điều kiện mà lại sợ cái gì cơ chứ!” Người nói chuyện chính là tiểu hòa thượng – đồ đệ của lão hòa thượng Vô Ưu của Thiếu Lâm. Miêu Mậu Thiên Nhãn lập tức nheo mắt lại nhìn, sau khi thấy tiểu hòa thượng, lạ là ông ta lại nhẫn nhịn. Ông ta biết tiểu hòa thượng này của Thiếu Lâm là một trong những tên quái thai trong mười đại yêu nghiệt, thực lực không hề yếu. Hơn nữa sau lưng còn có lão hòa thượng nên ông ta cũng không dám làm gì. Có lời giễu cợt của tiểu hòa thượng, có rất nhiều người trong đám người đã bắt đầu thúc giục Miêu Mậu Thiên nhanh chóng xác nhận. Ngày hôm nay, Miêu Mậu Thiên đã là mũi tên bắn đi không thể quay đầu lại nữa rồi, thế nên cũng chỉ có thể cứng rắn nói. “Được, lão phu đồng ý, để xem Dương điên cậu chết như thế nào.” Ngoài miệng Miêu Mậu Thiên vẫn kiên cường như cũ nhưng trong lòng lại không tự tin lắm. Rốt cuộc Dương Bách Xuyên có thể chữa khỏi kinh mạch của Thân Đồ Thạch hay không đây? Biểu cảm của thằng nhãi này thật sự quá ung dung bình tĩnh, khiến Miêu Mậu Thiên không chắc chắn lắm. Dương Bách Xuyên nở nụ cười rồi bước về phía trước một bước, anh nhỏ giọng nói với âm lượng chỉ hai người mới có thể nghe được: “Lão già, chuẩn bị hậu sự đi.” Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên lớn tiếng nói tới tất cả mọi người: “Xin các vị đồng đạo làm chứng, Dương Bách Xuyên tôi sẽ trị liệu kinh mạch cho Thân Đồ Thạch ngay trước mắt mọi người. Hôm nay tôi cũng muốn cho những người nào đó xem thử, Thánh Thủ Y Đạo của giới võ cổ chính là một trò hề.” Râu Miêu Mậu Thiên đều vểnh hết lên, ông ta nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên nhưng cuối cùng cũng không nổi giận mà chỉ âm u nói: “Thằng nhãi, đừng có nói huênh hoang quá. Năm năm trước lão phu đã xem kinh mạch và khiếu huyệt toàn thân đã bế tắc bảy phần rồi. Hiện tại đã qua năm năm, trước sau cộng lại là mười năm, hôm nay lão phu muốn xem cậu chữa kiểu gì.” “Năm năm trước khi tình trạng kinh mạch của Thân Đồ Thạch còn chưa nghiêm trọng mà ông còn không chữa khỏi. Điều đó chứng tỏ ông là đồ vô dụng.” Dương Bách Xuyên cười lạnh nói một câu. Ngay sau đó, anh đi đến trước mặt Thân Đồ Thạch rồi đưa một viên đan Kinh Mạch cho anh ta và nói: “Đây là đan Kinh Mạch, sau khi uống có thể toàn thân sẽ có cảm giác ngứa ngáy. Nhưng anh nhất định phải kiên trì, không thể động đậy cũng không thể kêu to thành tiếng. Hôm nay tôi chắc chắn sẽ giúp anh có thể đứng lên lần nữa, anh có thể làm được không?” “Ơn lớn hôm nay của Dương môn chủ, Thân Đồ Thạch sẽ ghi nhớ cả đời. Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ làm được và cố gắng phối hợp trị liệu.” Thân Đồ Thạch nói vô cùng trịnh trọng. Anh hiểu rõ rằng hôm nay Dương Bách Xuyên có làm sao cũng là vì anh ta mà bị Miêu Mậu Thiên bức bách, trong lòng anh ta cảm động không thôi. Anh ta cũng thấy được sự tự tin trong mắt Dương Bách Xuyên, không hiểu tại sao trong cõi lòng đã hoàn toàn bình tĩnh của Thân Đồ Thạch lại dâng lên tia hy vọng.