Lăng Hư Tử phản ứng rất nhanh, vội vàng nói với Chiêm Khánh Nhân bên cạnh: "Khánh Nhân, con đến lều của ta mang Tuyết Liên Côn Luân dưới giường đất đến đây." "Vâng, đệ tử đi ngay." Trước khi đi Chiêm Khánh Nhân còn hung dữ trợn mắt trừng Dương Bách Xuyên, nhưng cũng biết đan Kinh Mạch trong tay anh là đồ tốt. Sau khi Chiêm Khánh Nhân rời đi, Lăng Hư Tử mỉm cười nói với Dương Bách Xuyên: "Dương đạo hữu, lão đạo không có linh dược gì đáng giá, Tuyết Liên Côn Luân là chí bảo trên Thiên Sơn ở Côn Luân chúng tôi, độc nhất vô nhị. Lần này tôi mang đến một cây Tuyết Liên ba nghìn năm, hi vọng có ích cho việc luyện đan của Dương đạo hữu." Lăng Hư Tử nói vậy, sắc mặt lão hòa thượng Vô Ưu và Diệu m sư thái đều thay đổi. Hiện giờ Tuyết Liên Côn Luân ba nghìn năm rất hiếm, lần này Lăng Hư lão đạo dốc hết vốn liếng rồi. Dương Bách Xuyên mừng thầm. Tuyết Liên Côn Luân hay còn gọi là Tuyết Liên Thiên Sơn, khắp Trung Quốc chỉ trên Thiên Sơn ở Côn Luân mới có, trước kia anh đã nghe danh loại thiên tài địa bảo độc nhất vô nhị này. Dùng Tuyết Liên Côn Luân để luyện đan thì không còn gì bằng. Hơn nữa, nghe nói Tuyết Liên Côn Luân có tác dụng với thần hồn, vô cùng hiếm có. Dương Bách Xuyên cười tươi rói, đang định lên tiếng thì lão hòa thượng Vô Ưu lấy một chiếc hộp gấm trong áo cà sa ra rồi đặt trước mặt anh: "Dương đạo hữu, lão tăng cũng thành tâm thành ý, số đan dược còn lại nhất định phải đưa lão tăng một viên." Ông ấy vừa nói vừa mở hộp gấm ra. Tức thì trong lều lấp lánh ánh sáng ngũ sắc. Lúc này, tiểu hòa thượng Liễu Phàm ở bên cạnh thốt lên: "Ối, lão hòa thượng, không ngờ người... người người người lại lấy chí bảo ra. Chẳng phải người nói là mất rồi ư? Lão hòa thượng, người bất công quá thể!" Dương Bách Xuyên cũng hơi sửng sốt khi nghe thấy tiểu hòa thượng Liễu Phàm oán trách sư phụ Vô Ưu, bất giác liếc nhìn chiếc hộp gấm trong tay lão hòa thượng. Sau đó anh lập tức nuốt nước miếng, hai mắt sáng lập lòe, kích động nghĩ: "Mấy lão quỷ này sắp phát sáng luôn rồi!" Chỉ thấy trong hộp gấm có năm gốc linh dược dạng rễ tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, trông giống hình người. Khoảnh khắc lão hòa thượng Vô Ưu mở hộp gấm ra, linh khí dồi dào tràn ra ngoài. Diệu m sư thái thốt lên đầy kinh ngạc: "Hà Thủ Ô sắp hóa hình! Vô Ưu hào phóng ghê!" Lão hòa thượng lôi thôi cười hềnh hệch: "Nào có nào có, chỉ là Hà Thủ Ô năm ngàn tuổi thôi. Lão tăng không nỡ dùng vì biết nếu dùng trực tiếp thiên tài địa bảo cấp bậc này thì phí của trời. Nếu nó nằm trong tay luyện đan sư giỏi thì có thể phát huy công dụng to lớn. Hôm nay lão tăng thấy gốc Hà Thủ Ô này có duyên với Dương thí chủ." Lão hòa thượng Vô Ưu vừa nói vừa đưa hộp gấm đựng Hà Thủ Ô cho Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên kích động nhận Hà Thủ Ô ông ấy đưa cho. Thật sự là anh không thể nào từ chối. Đúng như lão hòa thượng Vô Ưu nói, luyện chế Hà Thủ Ô ngần ấy năm thành đan dược mới có thể phát huy tác dụng to lớn của nó, dùng trực tiếp quả là lãng phí. Trong điển tịch tu chân, Hà Thủ Ô còn có tên khác là m Dương Trường Sinh Đằng. Trong sách y Trung Quốc, Hà Thủ Ô và Nhân Sâm, Linh Chi... đều là dược liệu nổi tiếng, nhất là dược liệu trên năm nghìn năm lại càng hiếm thấy trên trái đất. Đúng là linh dược chân chính được tạo nên từ tinh hoa đất trời! Thật ra truyền thuyết thần thoại về Hà Thủ Ô không ít hơn Nhân Sâm, Linh Chi, đều là linh dược cả. Trong rất nhiều công thức luyện đan, có một loại đan dược với thành phần chủ yếu là Hà Thủ Ô mà Dương Bách Xuyên có thể điều chế ở giai đoạn hiện tại.