Diệu m sư thái vừa nói vừa đưa hoa Băng Hàn trong tay cho Dương Bách Xuyên xem. Người ta đã nói rõ không tặng anh, phải giữ lại để điều dưỡng cơ thể cho Mai Thi Dĩnh. Dương Bách Xuyên biết Mai Thi Dĩnh có thể chất Thần Phượng, cũng biết linh dược trong tay có thể giúp Mai Thi Dĩnh áp chế hỏa lực Thần Phượng trong cơ thể, nhưng đó chỉ biện pháp trị ngọn không trị gốc. Có thể thấy Diệu m sư thái đối xử với Mai Thi Dĩnh rất tốt. Dương Bách Xuyên nói cảm ơn, cầm hoa Băng Hàn quan sát kỹ lưỡng, sau đó trả lại cho Diệu m sư thái. Anh biết trong sách linh dược tu chân, tên của loại linh dược này không phải hoa Băng Hàn, mà là cỏ Huyền Băng. Đây là linh dược thường dùng để luyện chế đan dược cấp thấp. Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, hiện tại luyện chế đan dược cấp thấp không đủ cho anh tu luyện, đúng lúc cần phải luyện chế đan dược cấp trung. Hơn nữa anh đã thề với chị Mai nhất định phải chữa khỏi thể chất Thần Phượng của Mai Thi Dĩnh, mà cỏ Huyền Băng chính là một trong những nguyên liệu chủ yếu để luyện chế đan dược chữa trị thể chất Thần Phượng cho Mai Thi Dĩnh. Do đó, anh nhất định phải có cỏ Huyền Băng. Cho dù Diệu m sư thái cho anh cây linh dược này thì anh cũng không cần, bởi vì số năm không đủ. Cỏ Huyền Băng dùng để luyện chế đan dược ít nhất cũng phải nghìn năm. Nếu ở đây thật sự có cỏ Huyền Băng nghìn năm thì anh sẽ mạo hiểm một phen. Theo lời Diệu m sư thái thì cỏ Huyền Băng cách con đường nhỏ chín mét không có ai hái. Cỏ Huyền Băng trong phạm vi chín mét đều bị người ta dùng thần binh hái hết, còn ngoài chín mét thì không có cách nào. Không ai dám mạo hiểm đi trong khí băng hàn, hoặc là nói không ai có thực lực đi hái cỏ Huyền Băng. Quả nhiên khi Dương Bách Xuyên phóng tầm mắt ra xa chín mét bên phải, anh nhìn thấy cỏ Huyền Băng trong sương giá mờ mịt, hơn nữa có không ít. . Thấy trong sương mù có nhiều cỏ Huyền Băng như thế, Dương Bách Xuyên suýt chảy nước miếng. Trong mắt anh, đó là từng viên đan dược trung phẩm, là thiên tài địa bảo có thể nâng cao tu vi. Theo ghi chép trong sách linh dược tu chân, ngay cả ở Tu Chân Giới cỏ Huyền Băng cũng là linh dược cực hiếm. Dương Bách Xuyên thầm quyết định tuyệt đối không thể bỏ qua những linh dược này. Hiện tại tu vi của anh đã tăng cao, có nhiều thủ đoạn đi hái những linh dược này, nếu bỏ qua thì chẳng phải là phí của trời sao? Đột nhiên Dương Bách Xuyên nảy ra một ý, nhìn sang bờ hồ nham thạch bên trái. Bên phải lạnh giá có cỏ Huyền Băng, phải chăng hồ nham thạch bên phải cũng có linh dược cùng đẳng cấp? Khi tầm mắt nhìn sang, Dương Bách Xuyên chấn động cả người. Sau đó sắc mặt đỏ bừng, miệng lẩm bẩm: "Lần này đến đúng chỗ rồi, lại gom thêm một loại linh nguyên liệu chính của đan Độ Kiếp, cũng có thể luyện chế đan dược cấp bậc trung cấp." Dương Bách Xuyên nhìn thấy một loại linh dược hệ hỏa ở bên trái cách bờ hồ dung nham mười mét, cũng là linh dược luyện chế đan dược hiếm có - hoa Xích Diễm. Cây ca khoảng mộ thước, mọc ba chiếc lá, hoa đỏ rực, màu sắc như ngọn lửa, không nhìn kỹ thì không thấy, nhìn từ xa giống như ngọn lửa bốc cháy. Dương Bách Xuyên trông thấy năm sáu cây. Lần này Dương Bách Xuyên chảy nước miếng luôn, anh cấp tốc nghĩ biện pháp hái linh dược ở hai bên. Dùng pháp khí rõ ràng là không thực tế, những cây ở gần đã bị võ cổ giả hái hết. Nếu dấn thân vào nguy hiểm, Dương Bách Xuyên không biết thực lực của mình có thể chống đỡ được sức mạnh lưỡng cực hay không. Anh suy nghĩ một hồi, quả thật trước mắt có một biện pháp, nhưng không chắc có thể thành công hay không. Đó là để cho con chồn và Hầu Đậu Đậu thử xem. Về phần Vượng Tử, mặc dù sau khi bị thương nó đã uống nước Sinh Mệnh, linh trí và thể chất đã tăng cao, nhưng chưa thấy xuất hiện thiên phú thần thông. Dương Bách Xuyên nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn từ bỏ phương án cho linh thú đi mạo hiểm. Sức mạnh lưỡng cực ở đây quá bá đạo, anh lo linh thú sẽ bị thương. Vì thế, anh quyết định đích thân mạo hiểm thử xem sao. Dương Bách Xuyên là kiểu người nghĩ sao làm vậy, lập tức nhảy ra khỏi con đường nhỏ, tiến vào khu vực băng hàn. Hành động của anh khiến Diệu m sư thái giật mình: "Dương đạo hữu, cậu...?" "Sư phụ...?" "Môn chủ!" Hai đồ đệ, ba con nhà Thân Đồ, Thiên Tuyệt ở đằng xa cũng sợ hết hồn trước hành động của Dương Bách Xuyên. Đây là khu vực lưỡng cực cực kỳ bá đạo đó, Dương Bách Xuyên chán sống rồi sao? Rất nhiều người trông thấy đều nghĩ như vậy. Chiêm Khánh Nhân thấy Dương Bách Xuyên nhảy vào trong băng hàn thì con ngươi co rụt lại, thì thầm một mình: "Tên này điên rồi sao?" Tiểu hòa thượng Liễu Phàm phái Võ Lâm cũng lẩm bẩm: "Không hổ là Dương điên, chơi trội cũng không xem hoàn cảnh." Mai Thi Dĩnh nhìn Dương Bách Xuyên, không hiểu sao lại thấy căng thẳng, hơi lo lắng cho anh. Sau đó, cô ta nghĩ thầm: "Anh ta là kẻ hại chết chị gái mình, sao mình lại lo lắng cho anh ta? Lẽ nào là bởi vì anh ta bảo rằng biết chứng bệnh huyết mạch Thần Phượng của mình?" Ánh mắt Hồ Tiên Nhi nhìn Dương Bách Xuyên lộ vẻ khác thường. Lăng Hư Tử và lão hòa thượng Vô Ưu nhìn nhau, bất giác hít sâu một hơi. Ngay cả bọn họ cũng không dám vượt ra ngoài con đường nhỏ tiến vào trong băng hàn, không ngờ Dương Bách Xuyên lại thình lình nhảy vào. Thằng nhóc này bị ngu hay là thực lực cao đến mức có thể xem nhẹ khí băng hàn?