Bên tai anh vang lên tiếng cười ha ha của Mộc Đạo Nhiên: “Thằng nhãi ranh, đừng tưởng rằng có thực lực mạnh một chút là có thể thiên hạ vô địch. Ở chỗ này mi chính là tay mơ, để xem hôm nay lão phu có lột da rút gân mi không.” Mộc Đạo Nhiên cười như điên, ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy Mộc Đạo Nhiên duỗi tay lấy một cái bình sứ nhỏ ra khỏi ngực. Khi lão mở nắp ra, lập tức có một mùi hương kỳ dị phát tán trong không khí. Ngay sau đó, Mộc Đạo Nhiên cười như điên với sắc mặt dữ tợn: “Thằng nhãi ranh họ Dương, chậm rãi chơi với Địa Long biến dị trong đầm lầy đi. Giới thiệu cho mi một chút, Địa Long bên trong đầm lầy nước đen cũng không phải là vật phàm đâu. Một con voi cũng không chống đỡ được mà bị Địa Long biến dị cắn nuốt, không chỉ hút máu mà còn cắn nuốt chân nguyên. Đợi đến khi tinh huyết của mi hao hết cũng chính là lúc lão phu lấy mạng chó của mi, ha ha ha…” Trong lúc cười như điên dại, Mộc Đạo Nhiên ném bình nhỏ đã được mở ra ở chỗ cách Dương Bách Xuyên ba mét. Dương Bách Xuyên thấy rõ có một dòng chất lỏng màu xanh lam tràn ra khỏi bình nhỏ, mùi hương nồng nặc. Ngay sau đó, chỉ thấy đám người Mộc Đạo Nhiên nhanh chóng lui về phía sau, duy trì khoảng cách rất xa với đầm cỏ, hoặc có thể nói là đầm lầy. Lúc này, năm người Chiêm Khánh Nhân và Mai Thư Dĩnh đã đến nơi. Khi trông thấy đám người Mộc Đạo Nhiên từ xa, họ tức khắc hiểu ra Dương Bách Xuyên đã bị người ta gài bẫy rồi. Cho dù không phục Dương Bách Xuyên, nhưng Chiêm Khánh Nhân cũng biết năm người bọn họ luôn cùng một đường với Dương Bách Xuyên, ít nhất bọn họ cũng nhất trí đi một đường với mục đích là đến động Hắc Liên. Chứng kiến Dương Bách Xuyên sa vào đầm lầy, năm người Chiêm Khánh Nhân cũng biến đổi sắc mặt. Mấy người bọn họ đều đã được người lớn trong tông nói cho nên cũng biết việc trong đầm lầy nước đen có cái gì hơn Dương Bách Xuyên một chút. Thấy Dương Bách Xuyên hãm sâu vào đầm lầy, Chiêm Khánh Nhân vọt đến cứu người. Nhưng điều không ngờ tới chính là Dương Bách Xuyên lại lớn tiếng nói: “Đừng tới đây, trong đầm lầy có Địa Long biến dị, mấy người đừng mạo hiểm, tôi có thể đối phó với nó.” Nghe thấy những lời Dương Bách Xuyên nói, Chiêm Khánh Nhân hít sâu một hơi. Bây giờ anh ta mới bừng tỉnh và hiểu ra mùi hương kỳ dị tản ra trong không khí là gì. Anh ta biết có một loại chất lỏng luyện chế bằng linh dược Long Tiên Hương để thu hút thú vật, đó là nước thuốc chỉ một thế hệ Miêu Cương mới có được một. Không ngờ lại có người sử dụng nó tại đầm lầy để đối phó với Dương Bách Xuyên. Nhìn Mộc Đạo Nhiên đang cười âm u ở phía đối diện, không cần hỏi Chiêm Khánh Nhân cũng biết đó là kiệt tác của Mộc Đạo Nhiên. Nhưng cũng bình thường thôi, ai bảo Dương Bách Xuyên đắc tội Thanh Thành cơ chứ? Hơn nữa, không đơn thuần chỉ mình tông môn Thanh Thành mà hai vị Mật Tông, Thần Tông cũng có mặt, người ta đã có dự mưu muốn gài bẫy từ trước rồi. Dương Bách Xuyên còn ngu ngốc đuổi theo, hiện tại đã trợn tròn mắt lên chưa. Trong mấy người chỉ có mỗi mình Mai Thi Dĩnh là lộ ra vẻ lo lắng nhất, cô nói với Chiêm Khánh Nhân: “Chiêm sư huynh, anh mau nghĩ cách đi. Nếu Dương Bách Xuyên xảy ra chuyện, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì không hoàn thành được nhiệm vụ mà lão tổ tông mấy nhà giao cho đâu. Trong thư người khác còn nói lần này Dương Bách Xuyên là chủ lực.” “Đừng có gấp, tôi đang nghĩ cách đây. Địa Long trong đầm lầy nước đen không phải Địa Long tầm thường mà là Địa Long hình thành biến dị dựa vào việc hấp thu nước đen và khí độc hàng năm. Ngoại trừ việc có kịch độc, một khi bị nó cắn xé, độc trong đó còn độc gấp mười lần so với độc rắn hổ mang, cho dù có là võ cổ giả Tiên Thiên cũng khó có thể chịu nổi. Hiện tại tôi vẫn chưa nghĩ ra cách nào đây.” Chiêm Khánh Nhân giải thích. Lúc này, Dương Bách Xuyên đang cách năm người bọn họ khoảng mười mét, pháp bảo Trường Tiên cũng không với tới nổi. Đúng lúc này, Phàm tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm mở miệng nói: “A di đà phật, tiểu tăng tới thử xem.” Nói xong, chỉ thấy Phàm tiểu hòa thượng nhanh tay thực hiện pháp quyết. Linh khí đảo quanh người cậu ta như những làn sóng lớn, ngay sau đó, cậu ta đột nhiên trảo tay cách không trung về phía Dương Bách Xuyên. Tức khắc, một bàn tay ánh vàng rực rỡ hứng gió mà to dần lên, hóa thành một bàn tay khổng lồ dài khoảng ba mét chộp tới Dương Bách Xuyên, muốn kéo Dương Bách Xuyên ra khỏi đầm lầy. Trong nháy mắt liền đến chỗ cách Dương Bách Xuyên một mét. “Không ngờ Phàm sư đệ đã tu luyện thành công tuyệt kỹ Đạt Ma Hàng Long Thủ của Thiếu Lâm, thật đáng mừng.” Chiêm Khánh Nhân không kìm nổi lời khen, thật ra vừa rồi anh cũng nghĩ đến chuyện kéo mạnh Dương Bách Xuyên ra khỏi đầm lầy bằng biện pháp giống vậy, Phàm tiểu hòa thượng cũng đã ra tay. Tuy nhiên, đúng lúc này, có tiếng xé gió vang lên trong tai mấy người bọn họ. Vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy một mũi tên nhọn bay nhanh đến, nháy mắt bắn tan Đạt Ma Hàng Long Thủ đang chuẩn bị túm lấy Dương Bách Xuyên đi của Phàm tiểu hòa thượng. “Ầm!” Một tiếng nặng nề vang lên, mũi tên nhọn bắn tan Đạt Ma Hàng Long Thủ mà tiểu hòa thượng dùng chân nguyên hóa thành. Mấy người họ nhìn qua thì đối diện với gương mặt âm u của Mộc Đạo Nhiên, ông ta cầm cung tên trong tay và nói: “Mấy đứa nhóc thế hệ sau, khuyên các mi đừng nghĩ đến chuyện tham gia vào. Đây là ân oán giữa bọn ta và thằng nhãi Dương Bách Xuyên. Nếu ra tay thì đừng trách lão phu không màng tình cảm.” Mộc Đạo Nhiên trầm giọng uy hiếp mấy người Chiêm Khánh Nhân và Phàm tiểu hòa thượng.