Trong mắt Mộc Đạo Nhiên thấy tay phải của Dương Bách Xuyên trở nên trong suốt, có thể thấy xương cốt mơ hồ trong bàn tay của anh, xương cốt trong suốt như thủy tinh, tỏa ra khí tức khiến Mộc Đạo Nhiên tuyệt vọng. Sau đó nghe thấy Dương Bách Xuyên chậm rãi nói: “Trích Tinh Thủ!” Vừa dứt lời, ánh sáng trắng ở tay phải của Dương Bách Xuyên chói mắt như một mặt trời nhỏ trong mắt Mộc Đạo Nhiên, bỗng chốc rơi xuống phía lão, nói chính xác là bao trùm lấy. Trong mắt Mộc Đạo Nhiên, cái tay như xương khô này của Dương Bách Xuyên khi thì che khuất bầu trời, khi thì lại là kích thước bình thường, lấp lóe thật giả rơi xuống phía lão. Cùng lúc này, trường kiếm trong tay trái của Dương Bách Xuyên cũng chém xuống một kiếm. Nháy mắt chém ngang lên người hai mãng xà thuộc tính. “Khè khè!” Trong tiếng kêu rít của chúng, hai mãng xà thuộc tính thần binh bị một kiếm như tia chớp của Dương Bách Xuyên quét ngang qua, rồi lập tức ảm đạm đi không ít. Nhưng cũng may là có Kiếm Khí phù của cường giả Hư Cảnh gia tăng, cho nên chúng cũng không tiêu tan. Có điều, ngay sau đó khi bàn tay như xương khô của Dương Bách Xuyên chạm lên người mãng xà Băng Hỏa, thì chỉ nghe thấy hai tiếng “bùm bùm”, rồi nháy mắt đã biến thành hư vô. Còn chưa hết, Mộc Đạo Nhiên trơ mắt nhìn cái tay xương khô của Dương Bách Xuyên biến hóa lúc to lúc nhỏ, giống như xương tay ở ngoài bầu trời rơi xuống đầu lão ta. “Không!” Nháy mắt, Mộc Đạo Nhiên đã cảm nhận được một uy áp không thể chống lại khóa chặt trên người lão, lão biết bản thân xong đời rồi, kêu lên một chữ không tràn đầy không cam lòng. Mộc Đạo nhiên thật sự nghĩ không ra, tại sao lại như vậy? Lẽ nào Dương Bách Xuyên chính là khắc tinh của lão sao? Mỗi lần đối đầu với Dương Bách Xuyên, lão đều chịu thiệt, lần này thậm chí là mất cả mạng. Cả bụng Mộc Đạo Nhiên đầy nghi vấn, muốn biết tại sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi Dương Bách Xuyên đã trở nên mạnh mẽ như vậy? Bàn tay xương khô của Dương Bách Xuyên là thần thông gì? Rõ ràng Dương Bách Xuyên đã bị vây công trong đầm lầy vô số Địa Long biến dị, lún sâu trong vũng bùn của đầm lầy nhưng tại sao lúc sắp bị lão giết chết, anh đã thoát thân ra khỏi đầm lầy, thậm chí là tuyệt địa phản kích, cuối cùng người chết lại là Mộc Đạo Nhiên lão? Cả bụng nghi vấn, sau khi lồng ngực đau nhức, kinh mạch khắp người đã nổ tung từng tấc, trước mắt chợt tối sầm, Mục Đạo Nhiên mất đi ý thức, chết mà mang theo cả bụng nghi vấn. Vào thời khắc cuối cùng, thực ra Mục Đạo Nhiên đã nhìn thấy rõ, bàn tay xương khô của Dương Bách Xuyên đâm xuyên trái tim của lão, chân khí mạnh mẽ nháy mắt đánh nát tất cả kinh mạch cả người lão, tiêu hủy đan điền của lão. Dương Bách Xuyên giống như quỷ mị mang theo nụ cười ác ma xuất hiện trước người lão, cho lão một chưởng kết liễu cuối cùng. “Bịch!” Thất khiếu của Mục Đạo Nhiên chảy máu, ngã xuống, hai mắt không nhắm lại, dáng vẻ chết không nhắm mắt và không cam lòng vô tận.