“Đây là vật quý nhất của nhà Phật, sao anh có thể quen mắt được?” Tiểu hòa thượng vẫn cảnh giác như cũ. Dương Bách Xuyên đành chịu không nói thêm gì nữa, không cho xem thì thôi vậy. Anh cũng nhìn thấy phương pháp điêu khắc chuỗi hạt trong tay tiểu hòa thượng Liễu Phàm giống hệt với phương pháp anh tự học, vậy nên mới muốn xem thử một chút. Nếu tiểu hòa thượng đã không muốn cho anh xem thì không xem là được chứ gì. Lúc này tiểu hòa thượng lại có chút xấu hổ, dù sao thì Dương Bách Xuyên cũng đã cứu cậu, nghĩ ngợi một lúc, cậu nói: “A di đà phật, đây là Phật bảo của tôi, sư phụ nói phải bảo quản thật tốt, có điều để Dương thí chủ xem thử thì vẫn được.” Dứt lời, cậu đưa chuỗi tràng hạt cho Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên đã hết hứng thú, nhưng tiểu hòa thượng đưa qua hì anh thuận tay xem một chút, khoan hẵng nói, chuỗi tràng này của tiểu hòa thượng có ba mươi sáu hạt, trên mỗi hạt đều khắc một tượng Thiên Cương Phật, chính là hạt Thiên Cương chính tông được ghi chép trong đầu anh, ba mươi sáu hạt thiên châu. Thiên Cương Phật Đà sống động như thật, nếu nhìn kỹ giống như là sắp sống lại, chuỗi tràng tỏa ra một luồng linh khí mạnh mẽ. Dương Bách Xuyên không hề nghi ngờ, nếu như tất cả ba mươi sáu hạt phật châu này đều chuyển động thì uy lực của nó sẽ mạnh tới nhường nào, có điều nhìn qua tiểu hòa thượng vẫn chưa phát huy được hết sức mạnh của ba mươi sáu hạt thiên cương châu này. Dựa theo ghi chép về ba mươi sáu hạt thiên cương, nếu như tất cả đều bận chuyển thì mỗi một vị Phật trên hạt tràng sẽ sống lại. Nếu một người Trúc Cơ kỳ sử dụng thì sẽ có được uy lực của ba mươi sáu tu sĩ Trúc Cơ kỳ cộng lại, Kim Đan kỳ thì sẽ có sức mạnh của ba mươi sáu Kim Đan, loại sức mạnh này đúng là ngang ngược. Cũng không biết là chuỗi tràng hạt của tiểu hòa thượng có phải là Thiên cấp - bậc cao nhất trong Điêu Khắc pháp hay không. Trong Điêu Khắc cũng có bốn cấp bậc: Linh cấp, Huyền cấp, Địa cấp và Thiên cấp. Dương Bách Xuyên hiện tại mới chỉ là nhập môn ở linh cấp mà thôi. Nhìn chuỗi hạt Thiên Cương Phật Đà của tiểu hòa thượng, Dương Bách Xuyên nghĩ ít nhất cũng phải là địa cấp. Nếu như là Điêu Khắc thiên cấp thì Phật trên tràng hạt sẽ sống lại, trong cuộc chiến của tiểu hòa thượng và lão lạt ma, anh cũng không thấy Thiên Cương Phật Đà xuất hiện, đương nhiên cũng có khả năng, tu vi của tiểu hòa thượng không đủ mạnh để sử dụng Thiên Cương Phật Đà. Nói chung là sau khi quan sát, anh lại có thêm kiến thức mới về Điêu Khắc chi đạo. Hiện tại anh có thể khẳng định một điều, Điêu Khắc chi đạo đã từng xuất hiện trên Trái Đất, cũng không phải là độc nhất vô nhị của Tu Chân Giới. Nói như thế, trên Trái Đất đã có một nền văn minh Tu Chân từ rất lâu. Điều này, bía địa Trường Bạch đã chứng minh một cách rõ ràng nhất, cho tới bây giờ, bí địa núi Trường Bạch là di tích văn minh tu chân lớn nhất mà anh đã từng gặp. Nhất là đại trận ở khu hai của rừng Hắc Thạch, đơn giản chính là trận địa toàn diện, bên trong phải có ít nhất ba nghìn trận pháp, nếu không phải nơi này đã bị phá hủy nghiêm trọng, anh và bọn họ cũng đừng nghĩ đến việc tiến vào. Trả lại tràng hạt cho tiểu hòa thượng, trong lòng Dương Bách Xuyên hiểu rõ, vì sao tu vi của tiểu hòa thượng rõ ràng chỉ là Tiên Thiên tầng chín cao cấp, nhưng lại không hề thua đám người lão lạt ma là Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn. Có được chuỗi Thiên Cương Phật Đà trong tay, so với nhiều người đã là bất khả chiến bại. Gọi là Thiên Kiêu Yêu Nghiệt cũng không uổng danh chút nào, chỉ dựa vào pháp bảo trong tay đã có thể vượt qua những người cùng trang lứa. Tiểu hòa thượng có chuỗi ba mươi sáu hạt thiên cương, Chiêm Khánh Nhân có gương Côn Luân, anh tin chắc trong tay Mai Thi Dĩnh, Hồ Tiên Nhi, Trần Trầm Hương cũng có một con át chủ bài, năm người này không ai là dễ đối phó cả. Tiểu hòa thượng xem như là quay trở lại đội ngũ, lần này mọi người cũng không nói gì, chỉ ngầm đi theo Dương Bách Xuyên. Toàn bộ rừng Hắc Thạch dày đặc trận pháp, cũng không biết phải đi bao lâu nữa mới có thể ra ngoài, trong sáu người chỉ có Dương Bách Xuyên hiểu rõ trận pháp, điều này đỡ được rất nhiều phiền toái.