Cách bảy tám mét có một ngọn núi không cao lắm, ước chừng khoảng hơn trăm mét. Núi chìm trong sương khói mịt mù, như ẩn như hiện, tạo ảo giác như kính viễn thị. Từ nơi tiếp giáp với rừng Hắc Thạch đến chân núi toàn là hoa dại cỏ dại, tựa như tấm thảm thiên nhiên dệt ra. Có một con suối nhỏ uốn lượn xuyên qua biển hoa, thượng nguồn ở trên núi ngoài mấy trăm mét, hạ nguồn chảy vào rừng Hắc Thạch phía sau. Toàn bộ khu thứ ba rộng ba trăm mét, ngoài ba trăm mét hai bên đều bị mây mù dày đặc che phủ, không nhìn rõ đằng sau mây mù có cái gì. Dương Bách Xuyên phát hiện bọn họ chỉ có một lựa chọn là đi về phía trước, đến thẳng ngọn núi cách tám chín trăm mét. Trong bức thư của Tửu Tiên lão đầu, vị trí của động Hắc Liên trên bản đồ chính là ngọn núi này. Chắc là do ở trong rừng Hắc Thạch chỉ có một tông màu trong thời gian dài, cho nên mọi người đều vô cùng ngột ngạt. Bây giờ ra khỏi rừng Hắc Thạch, đột nhiên nhìn thấy núi cao biển hoa non xanh nước biếc, tâm trạng mọi người lập tức tốt lên. Tiểu hòa thượng Liễu Phàm lẩm bẩm: "Ai cũng bảo khu thứ ba đáng sợ nhất, bây giờ xem ra lời đồn không chính xác. Ở đây có gì đáng sợ chứ? Rõ ràng là tiên cảnh mà!" "Đúng vậy! Cũng có thể là do có rất ít người đến khu thứ ba chăng?" Mai Thi Dĩnh lên tiếng. "Chưa chắc. Tôi nghe tổ tiên nói nơi đáng sợ nhất trong bí địa núi Trường Bạch là khu thứ ba. Nghe đồn các đời trước có rất nhiều cao thủ Tiên Thiên vào khu thứ ba, nhưng không có ai ra ngoài." Hồ Tiên Nhi tiếp lời. "Côn Luân chúng tôi có ghi chép nói rằng khu thứ ba là nơi chôn xương cao thủ Tiên Thiên, nhắc nhở hậu bối không được tùy tiện đi vào, mà nói chính xác hơn là chưa đến Hư Cảnh thì không được tới khu thứ ba. Tuy nhiên, không có nhiều nội dung về tình hình ở khu thứ ba." Chiêm Khánh Nhân nhíu mày nói. Trần Trầm Hương là chủ nhà, lúc này sắc mặt anh ta vô cùng nặng nề: "Mọi người không được coi thường! Thiên Cương Sơn chúng tôi là chủ khu Đông Bắc, các thế hệ trước có tới sáu mươi vị tiền bối Tiên Thiên tiến vào khu thứ ba nhưng chỉ có một người đi ra, hơn nữa người này đã điên rồi. Vì thế khu thứ ba tuyệt đối không phải là tiên cảnh gì hết." Dương Bách Xuyên vẫn im lặng nãy giờ. Anh quan sát hoàn cảnh xung quanh theo thói quen, thử dùng linh thức kiểm tra nhưng tiếc là nơi này vẫn không thể sử dụng linh thức. Điều này chứng tỏ khu thứ ba là một nơi rất đặc biệt, tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài. Sau khi mấy người kia phát biểu xong, Dương Bách Xuyên nghiêm mặt nói: "Tôi đồng ý với anh Trần, nơi này tuyệt đối không giống vẻ ngoài chúng ta nhìn thấy. Lẽ nào mọi người không phát hiện ra nơi này quá yên tĩnh sao?" Yên tĩnh đến độ khiến người ta bức bối, còn bức bối hơn sắc đen của rừng Hắc Thạch. Hơn nữa nơi này hoa tươi nở rộ, mây mù lượn lờ, nhưng lại chẳng có lấy một con côn trùng. Chuyện này nói lên điều gì? Có lẽ nơi này là ảo cảnh rất cao thâm, hoặc là có tồn tại nào đó rất mạnh. Giới võ cổ đồn thổi về khu thứ ba chỉ có hai chữ: đáng sợ. Tôi tin rằng không có lửa làm sao có khói. Tiếp theo sáu người chúng ta nhất định phải di chuyển cẩn thận, đoàn kết với nhau. Những lúc thế này mà sơ suất thì ăn hành đấy." Dương Bách Xuyên nói xong, Chiêm Khánh Nhân hừ mũi nói thầm: "Trước thực lực tuyệt đối, có kỳ lạ đến mấy cũng chỉ là cọp giấy." Nói thì nói vậy thôi, chứ anh ta không đi trước mà đợi Dương Bách Xuyên sắp xếp bước tiếp theo. Những người khác cũng không nói thêm điều gì, đều gật đầu tỏ ý đã biết. "Được rồi, sáu người chúng ta di chuyển theo trận Lục Hợp, như vậy thì cho dù có biến cố bất ngờ, mọi người cũng có thời gian đối phó." Dương Bách Xuyên nói xong liền chiếm vị trí đầu trận. Sau đó anh nói tiếp: "Mai Thi Dĩnh và Hồ Tiên Nhi đi bên trái tôi, tiểu hòa thượng và Trần Trầm Hương đi ở giữa, Chiêm Yêu Nghiệt đi cuối." Sắp xếp như vậy cũng hợp lý, không có ai phản đối, mỗi người tự chiếm một vị trí tạo thành trận Lục Hợp rồi mới đi về phía trước. Ưu điểm của trận pháp là sáu người có thể phối hợp hành động, phát huy sức phòng ngự và thực lực mạnh mẽ. Đành chịu thôi, nơi này là khu thứ ba trong truyền thuyết, thoạt nhìn gió yên sóng lặng nhưng ai biết phía trước có gì đang chờ bọn họ. Mọi người thận trọng đi hơn mười phút, không có gì xảy ra hết, vì vậy thần kinh căng thẳng dần thả lỏng. Nhưng đúng lúc này, một trận gió to thổi tới mang theo mây mù dày đặc, nháy mắt đã bao phủ quanh sáu người.