Sau khi đi liên tiếp chín bước, cả người anh đột nhiên nhẹ nhàng hơn, tầm mắt cũng rõ hơn, phát hiện mưa gió đã dừng lại biến mất, cả người đang đứng ở một chỗ cao. Cũng vào khoảnh khắc này, cơ thể của anh vang lên âm thanh đột phá. Tu vi Kim Cương Nhục Thể đạt đến tầng năm. Toàn thân tràn nhập lực lượng, có ảo giác đánh ra một quyền có thể phá hủy ngọn núi đáng đứng, cảm nhận được kim cương nhàn nhạt lưu chuyển bên ngoài làn da. Cảnh giới không tăng, nhưng Kim Cương Nhục Thể lại đạt đến tầng năm, điều này làm cho Dương Bách Xuyên tràn đầy vui mừng. Sau khi thu công, quay đầu nhìn lại, thấy đám người Chiêm Khánh Nhân vẫn còn đang ở trong mưa gió, lúc này mới phát hiện chỗ này có giới hạn. Nhìn năm người bọn họ đang Tôi Thể ở trong mưa gió, Dương Bách Xuyên yên tâm, chỉ cần bọn họ có thể đi ra, cho dù không thể đột phá, cũng có được chỗ lợi cho việc tu luyện sau này. Từ vị trí của năm người ở trong mưa gió có thể nhìn ra được thực lực của bọn họ. Chiêm Khánh Nhân đi đầu đã đột phá Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn, anh ta cũng là người đầu tiên có thể đi ra từ trong mưa gió. Tiếp theo là tiểu hòa thượng Liễu Phàm, cách Chiêm Khánh Nhân 3 mét, phía sau tiểu hòa thượng là Mai Thi Dĩnh, Trần Trầm Hương và Hồ Tiên Nhi. Trên thực tế cảnh giới tu vi của bọn họ không khác nhau mấy, chỉ khác nhau ở thủ đoạn. Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, năm người bọn họ đang gian nan đi về phía trước. Dương Bách Xuyên không trợ giúp bọn họ, cũng không định giúp, vì đây là một loại mài giũa, cũng là một loại tu hành, chỉ có chính bọn họ tự trải qua mưa gió mới có thể trưởng thành. Dương Bách Xuyên tin tưởng bọn họ có thể khắc phục chút khó khăn này, nếu không thật sự thẹn với danh xưng yêu nghiệt. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Chiêm Khánh Nhân là người đầu tiên đi ra mưa gió, đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên. Ngay sau đó là tiểu hòa thượng, Mai Thi Dĩnh, Trần Trầm Hương, Hồ Tiên Nhi. Sáu người đứng chung một chỗ nhìn nhau, coi như đã trải qua một kiếp, từ trong bão táp mưa sa cũng thu hoạch được rất nhiều, tu vi và hiểu biết cũng tăng lên. Tiểu hòa thượng chắp tay trước ngực hỏi: “A di đà phật, cảm ơn Dương thí chủ đã chỉ điểm.” Cậu ta đồng cảm như bản thân cũng bị, cảm giác có thể bước vào Tiên Thiên tầng chín đại viên mãn bất cứ lúc nào. Vì vậy cậu ta rất cảm kích Dương Bách Xuyên, nếu không phải Dương Bách Xuyên nói ra chuyện rèn luyện trong mưa gió, mọi người sẽ không có thu hoạch, thậm chí có khả năng bị nhốt trong mưa gió. Mấy người khác, ngay cả Chiêm Khánh Nhân cũng biểu đạt lòng biết ơn của mình với Dương Bách Xuyên, khó có được một lần đứng đắn. Dương Bách Xuyên cười nói: “Được rồi, đứng làm kiêu, bây giờ chúng ta là một chỉnh thể, là một đoàn đội, thân là đội trưởng, đây là chuyện tôi nên làm.” Trên thực tế, anh đang cảm ơn cảm ơn sư phụ Vân Thiên Tà ở trong lòng, càng cảm thấy trên con đường tu hành có một vị sư phụ là chuyện quan trọng đến cỡ nào. Đặc biệt là một vị sư phụ kiến thức uyên bác, hiểu biết sâu rộng. Tu vi càng tăng lên, càng tiếp xúc với nhiều cao thủ, Dương Bách Xuyên càng cảm thấy chính mình chỉ là một tay mơ, nếu không phải có sư phụ, anh cũng không biết nên đi tiếp như thế nào. Mấy người thay nhau khiêm tốn một phen, mọi người đều cảm thấy trong vô thức đã kéo gần khoảng cách lại với nhau, thân thiết hơn rất nhiều. “Được rồi, phía sau còn có khiêu chiến lớn hơn đang chờ chúng ta đi chinh phục.” Dương Bách Xuyên cũng rất vui vẻ, anh cũng đã coi mấy người Chiêm Thánh Nhân thành bạn bè thân thiết. “Đúng vậy, chúng ta cùng nhau chinh phục đỉnh núi này, chinh phục những khiêu chiến đang chờ chúng ta, đội trưởng, anh tiếp tục mở đường đi.” Hiếm khi tiểu hòa thượng nói lời vui đùa. Thân là người xuất gia, nhưng từ trước đến nay cậu ta chưa bao giờ coi mình trở thành người xuất gia, ở bên cạnh sư phụ cũng luôn mồm gọi lão hòa thượng, trưởng lão hòa thượng. Ở trước mặt đám người Dương Bách Xuyên, bởi vì không quen thuộc nên chỉ có thể chắp tay trước ngực độc khẩu hiệu nhà Phật. Chỉ đang giả vờ giả vịt, sau khi quen thuộc mới bắt đầu nói lời vui đùa.