Nhưng bọn họ chỉ thấy trên người Trần Trầm Hương lóe lên ánh sáng màu vàng, đi thẳng về phía trước hơn mười mét, bất kể là anh ta hay là Khí Độc cổ đạo đều không có gì thay đổi. “Chúng ta cũng đi thôi, xem ra cũng không có chuyện gì to tát.” Dứt lời, Chiêm Khánh Nhân cũng bước lên Khí Độc cổ đạo. Tiểu hòa thượng và Hồ Tiên Nhi cũng nối gót Chiêm Khánh Nhân. Trái lại, trong lòng Dương Bách Xuyên có chút lo lắng, gọi là Khí Độc cổ đạo nhưng lại không có gì xảy ra, điều này rất vô lý, anh muốn ngăn cản mấy người Chiêm Khánh Nhân đợt một chút đã, nhưng không kịp nữa rồi, bọn họ đã bước lên Khí Độc cổ đạo. Bên cạnh Dương Bách Xuyên chỉ còn lại Mai Thi Dĩnh, thấy Dương Bách Xuyên vẫn không di chuyển, ngược lại còn nhíu màu, cô lên tiếng hỏi: “Anh Dương sao vậy?” “Anh luôn có cảm giác có gì đó không đúng lắm, lý ra Khí Độc cổ đạo đã là khảo nghiệm thứ ba, nguy hiểm xuất hiển hẳn là nên mạnh hơn so với Lôi Điện cổ đạo và Vũ Phong cổ đạo, nhưng bây giờ lại không có bất cứ dấu hiệu nào khác thường, điều này không phù hợp, thế nên anh mới lo lắng.” Dương Bách Xuyên nói suy nghĩ của mình cho Mai Thi Dĩnh. Mai Thi Dĩnh dùng giọng điệu suy đoán nói: “Có thể là khí độc vẫn chưa xuất hiện, nhưng hiện tại nhìn qua thì dường như không có nguy hiểm gì, chúng ta cũng đi thôi, đến lúc đó thì cẩn thận một chút, chắc là không có vấn đề gì lớn đâu, ngọn lửa trong cơ thể em có thể thiêu cháy tất cả khí độc, mấy năm trước em đã thử qua rồi, cho dù thật sự có khí độc xuất hiện, em cũng có thể giúp anh.” “Haha, cái này thì không cần, được rồi, chúng ta cũng đi thôi, có lẽ là do anh nghĩ nhiều rồi.” Dương Bách Xuyên đương nhiên là biết sự lợi hại của lửa Thần Phượng trong cơ thể Mai Thi Dĩnh, nếu trong Khí Độc cổ đạo có người trúng độc, chắc chắn Mai Thi Dĩnh sẽ là người đầu tiên, lửa Thần Phượng của cô là một loại bệnh, đồng thời đây cũng là ưu thế của cô, ví dụ như trong Khí Độc cổ đạo, ưu thế của lửa Thần Phượng trong cơ thể cô sẽ được bày ra. Cho dù là khí độc xâm nhập vào cơ thể Mai Thi Dĩnh có mạnh đến đâu, e là không có gì mà lửa Thần Phượng không luyện hóa được. Hai người cũng bước theo trên Khí Độc cổ đại. Lúc đầu, Dương Bách Xuyên thực sự không phát hiện ra bất cứ điều gì, đừng nói đến độc, ngay cả khí anh cũng không hề thấy. Sau khi đi được khoảng chừng mười mét, đột nhiên Dương Bách Xuyên hạ lệnh, anh quát lên: “Mau phong bế tất cả khiếu huyệt.” Vừa rồi anh đã hỏi sư phụ Vân Thiên Tà: “Lão đầu chuyện gì xảy ra vậy, con cứ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nhìn rõ ở đây có Khí Độc không, vậy là sao nhỉ?” “Thằng nhóc thối, ai quy định Khí Độc thì nhất định phải nhìn thấy?” Sư phụ Vân Thiên Tà nhắc nhở Dương Bách Xuyên một câu. Đúng thế, Khí Độc không nhất định là có thể nhìn thấy, nhất là ở Hắc Liên Sơn, khí độc có thể xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải là loại bình thường. Lúc này, Dương Bách Xuyên chợt cảm thấy linh khí dồi dào quanh thân mình. Sự khác biệt duy nhất trên Khí Độc cổ đạo này chính là linh khí, linh khí ở nơi này nồng đậm hơn rất nhiều so với mưa gió và Lôi Điện cổ đạo. Ban đầu bọn họ đều không chú ý tới, hấp thụ linh khí của đất trời là chuyện quá bình thường, cộng thêm nơi này là bí địa, vì vậy linh khí nồng đậm đối với họ mà nói thì đây là chuyện tốt. Vì thế trong lúc vô tình bọn họ đã hấp thu rất nhiều linh khí từ Khí Độc cổ đạo vào trong cơ thể. Bị một câu ‘Khí độc không nhất thiết phải nhìn thấy’ của sư phụ Vân Thiên Tà nhắc nhở, ngay lập tức Dương Bách Xuyên nghĩ đến khí độc vô hình nhưng lại tồn tại trong linh khí của đất trời. Cẩn thận cảm thụ lại, Dương Bách Xuyên phát hiện đúng là linh khí ở Khí Độc cổ đạo khác với linh khí mà anh đã hấp thu lúc tu luyện. Ngày thường, bọn họ hấp thụ tinh khí của đất trời, bởi vì thuộc tính khác nhau nên đã có xung khắc, đây cũng là lý do vì sao lúc tu luyện cần phải vận chuyển công pháp để luyện hóa linh khí.”