Sau khi sức mạnh trong người được cải thiện, Mai Thi Dĩnh giải độc cho tiểu hòa thượng và Hồ Tiên Nhi, trong mắt Dương Bách Xuyên chỉ là chuyện vẫy tay một cái. Đồng thời anh cũng biết rõ uy lực ngọn lửa Thần Phượng của cô, đi luyện hóa khí độc chỉ là một bữa ăn sáng. Sau khi tiểu hòa thượng mở mắt ra thấy Dương Bách Xuyên và Mai Thi Dĩnh, cậu ta tỏ vẻ mờ mịt. Vẻ mặt Hồ Tiên Nhi cũng y như vậy. Hai người đều bị khí độc mê hoặc tâm trí, căn bản không biết lúc trước xảy ra chuyện gì. Chỉ là sau khi tiểu hào thượng tỉnh táo, xoa mông toét miệng cười nói: "A Di Đà Phật, sao mông của tiểu tăng lại đau?" Dương Bách Xuyên và Mai Thi Dĩnh đều nhịn cười, không giải thích, mông của tiểu hòa thượng đau dĩ nhiên là do bị Dương Bách Xuyên dùng ngân châm đâm. Hai người lập tức giải thích việc tiểu hòa thượng Liễu Phàm và Hồ Tiên Nhi đang mê mang chuyện bọn họ bị khí độc mê hoặc tâm trí. Hai người đều tỏ vẻ biết ơn Mai Thi Dĩnh. Lúc hỏi tới Chiêm Khánh Nhân và Trần Trầm Hương, Hồ Tiên Nhi bắt đầu sốt ruột, vội vàng nói với Dương Bách Xuyên: "Đội trưởng, chúng ta mau đi tìm bọn họ đi!" "Ừm, hẳn đây là nơi cuối cùng thử thách vùng đất thủ hộ, tôi nhìn xung quanh, ở đây không có chỗ ra vào, có lẽ Chiêm Khánh Nhân và Trần Trầm Hương đã tiến vào cánh cửa kia." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa chỉ vào cửa tế đàn ngay phía trước. Mà đúng lúc này, một tiếng hét dài từ cửa tế đàn truyền ra. "Rống!" m thanh kéo dài chói tai khiến bốn người biến sắc, Hồ Tiên Nhi lo cho Chiêm Khánh Nhân, xông thẳng về phía cửa tế đàn trên sân rộng. Âm thanh vừa rồi nghe không giống âm thanh của con người, bây giờ ở khắp sân cũng chỉ có lối vào tế đàn là có thể đi được. Nếu Chiêm Khánh Nhân và Trần Trầm Hương biến mất tăm mất tích, khả năng lớn nhất chính là tiến vào lối vào tế đàn. Hồ Tiên Nhi lo cho Chiêm Khánh Nhân, tất nhiên là người đầu tiên xông tới. Dương Bách Xuyên là đội trưởng trong mấy người, anh phải chịu trách nhiệm về tất cả mọi người, chỉ là việc có nặng có nhẹ, lúc trước Mai Thi Dĩnh bị sức mạnh huyết mạch cắn trả, hơn nữa Hồ Tiên Nhi và tiểu hòa thượng Liễu Phàm bị trúng khí độc, anh cũng chỉ có thể giải quyết vấn đề của ba người bọn họ trước. Nếu không thì anh đã sớm đi tìm Chiêm Khánh Nhân và Trần Trầm Hương rồi. "Hồ Tiên Nhi, đừng kích động!" Dương Bách Xuyên thấy Hồ Tiên Nhi xông lên tế đàn thì kêu to. Nơi này quỷ dị quá mức, tính ra là hướng cuối cùng trong bốn thử thách, ai biết có bao nhiêu nguy hiểm? Nhưng Hồ Tiên Nhi không hề để ý tới tiếng hét của Dương Bách Xuyên, cô trực tiếp tung người lên tế đàn, trong nháy mắt đã biến mất ở lối vào tế đàn. "Đi!" Dương Bách Xuyên trầm giọng vội vàng chạy tới, Mai Thi Dĩnh và tiểu hào thượng Liễu Phàm theo sát phía sau anh, đám linh thú cũng nhún nhảy, chạy như bay về phía Dương Bách Xuyên. Tiểu hòa thượng Liễu Phàm và Mai Thi Dĩnh chưa từng thấy ba con linh thú của Dương Bách Xuyên, lập tức mặt mày căng thẳng, muốn ra tay với ba con linh thú. Dương Bách Xuyên vội vàng ngăn cản: "Đừng động thủ, là linh thú của tôi. Trước khi tiến vào bí địa tôi kêu bọn nó đi theo, chỉ là không lộ diện." Sau đó Dương Bách Xuyên giải thích một câu. Tiểu hòa thượng và Mai Thi Dĩnh vẻ mặt thả lỏng, trong lòng nghi hoặc sao ba con linh thú của Dương Bách Xuyên lại cùng tới đây? Bọn họ cảm thấy hơi thở của ba con linh thú cũng không mạnh lắm, nhưng hai người không hỏi nhiều, đây là bí mật của người ta, ai mà không có một chút bí mật trên người chứ? "Chi chi!" "Quấu quấu!" Ba con linh thú vui sướng vòng quanh người Dương Bách Xuyên, chồn nhỏ to gan nhảy thẳng lên bả vai Dương Bách Xuyên, dường như đã quên trận khiển trách vừa rồi.