Dương Bách Xuyên không biết cờ Tuân Bình là loại cờ gì, nhưng biết nó chắc chắn không giống đồ vật bình thường, một lá cờ mà lại có ba mươi sáu họa tiết hoa văn, ba mươi sáu lá cờ tràn ngập sát khí ngút trời, che khuất bầu trời, từ đó có tiếng gào truyền ra giận trăm ngàn. Đúng lúc này, Tửu Tiên lão đầu nghẹn ngào nói: “Ma khí Thượng cổ?” “Lôi Đình ta cũng là một người coi như có chút kiến thức, ha ha ha ~ lão phu thấy cái ma khí này là đến từ bí địa Bồng Lai, bên trong có hơn một ngàn ma hồn có thể dùng cho lão phu, dùng để phá vỡ đại trận của cậu cũng đủ rồi, uy lực ma hồn có thể nuốt máu, nhưng đến hôm nay một người trong số bọn chúng ai cũng đừng hòng chạy trốn, chịu chết đi.” Tuân Bình cất tiếng cười điên cuồng. Sau đó ngay lập tức đánh ra một đòn về phía ma kỳ đang lơ lửng trên không, trầm giọng nói: “Thiên Ma đầu hàng đi~” “Gào gào...” Vô số tiếng quỷ khóc sói gào rú, từ trong ma sát vang lên, loáng thoáng mọi người nhìn thấy một đám bộ mặt dữ tợn giống bộ xương xuất hiện từ trong sát khí, gào giận xông về phía trung tâm đài. Sắc mặt mấy người Tửu Tiên lão đầu vô cùng khó coi, muốn đi ngăn cản, nhưng lại có mấy luồng sát khí do đám người đầu lâu khia tụ hội thành, ở đây chỉ có duy nhất bọn họ, hơn nữa còn phải đối mặt với đám người Trần Thiên Hải công kích. “Nhóc Xuyên, phải dựa vào cậu rồi~” Bây giờ Tửu Tiên lão đầu chỉ có thể gửi hy vọng ở trên người Dương Bách Xuyên, hy vọng anh có thể bảo vệ mắt trận ở chỗ này, cũng đừng bị Tuân Bình phá thủ hộ trận pháp mở ra con đường. Dương Bách Xuyên không biết bản thân có thể ngăn cản hay không, đây là lần đầu tiên anh phải đối mặt với ma khí, nhất là ma khí đã được dựng trại để nuôi dưỡng hồn ma, nhưng tóm lại vẫn phải cố gắng hết mực mới đúng. “Kết trận~” Dương Bách Xuyên phân phó một tiếng với năm người Chiêm Khánh Nhân. Trong nháy mắt năm người kết thành Ngũ Hành trận, mỗi người trấn giữ một vị trí, vận chuyển chân nguyên bắt đầu bảo vệ bốn phía mắt trận. Sau một giây có vô số sát khí đầu lâu từ trên trời giáng xuống. “Gào...” Trong lúc này đột nhiên quỷ khóc thảm thiết, mây đen đè xuống. Ma hồn khí mạnh mẽ hung hăng đánh vào năm người Dương Bách Xuyên kết thành Ngũ Hành trận. “Ầm ầm~” “Răng rắc~” “Phù~” Vẻn vẹn chỉ một chút, Ngũ Hành trận của năm người Dương Bách Xuyên đã bị ma khí tấn công sụp đổ. Tu vi của Hồ Tiên Nhi hơi yếu phun ra một ngụm máu, nhận được sự tấn công. Cho dù là Dương Bách Xuyên thì trong cơ thể cũng bốc lên một trận khí huyết. Ma khí quá mạnh vượt qua tưởng tượng của bọn họ. Ngay lập tức trong chớp mắt toàn bộ mắt trận bị khí màu đen hừng hực bao vây, ma hồn lực va chạm sư bảo vệ của mắt trận. Sắc mặt của Dương Bách Xuyên khó coi, lúc muốn đi ngăn cản, lại cảm thấy từng trận choáng váng đau đầu. Trong chớp mắt nội tâm anh nổi lên từng trận phiền não, trong lòng biết đây là ma hồn sát khí đang ảnh hưởng đến tinh thần của mình. Vừa nhìn mấy người Chiêm Khánh Nhân cũng bị như thế, chỉ một đòn không chỉ khiến cho trận pháp của năm người bọn họ bị phá, mà còn bị ma hồn xâm nhập vào thần hồn. Uy lực ma khí của Tuân Bình này thật sự đáng sợ. Lúc này mấy người Chiêm Khánh Nhân ngồi tại chỗ bắt đầu xua đuổi ma khí trong cơ thể, nếu không diệt trừ không tốt sẽ có nguy cơ bị ma hóa. Tóm lại có thể ảnh hưởng đến tinh thần là do tinh thần lực không đủ mạnh, chỉ cần có tinh lực mạnh là có thể xua đuổi ma khí rất nhanh, đối với Dương Bách Xuyên mà nói tuy rằng khó chơi một chút, nhưng vẫn có biện pháp đối phó với kẻ địch.