Cũng vào giờ phút này, Trần Trầm Hương hừ lạnh phất tay đánh bay Hầu Đậu Đậu và Vượng Tử, ngay lập tức Hầu Đậu đậu và Vượng Tử kêu thảm thiết bị đánh bay ra thật xa. Trong tai vang lên tiếng gầm giận dữ của Dương Bách Xuyên, Trần Trầm Hương cũng hoảng sợ, anh ta vừa thấy hai mắt Dương Bách Xuyên sung huyết, hào quang trong tay lóe ra. Sau một giây ánh sáng chợt lóe, Trần Trầm Hương chỉ cảm giác được ngực mình đau đớn. Ngay lúc chết thì phát hiện thân thể của anh ta bị xích trong tay Dương Bách Xuyên đâm thủng, còn Dương Bách Xuyên thì cũng mất đi ý thức. Trong cơn giận dữ, Dương Bách Xuyên vì linh thú mà dùng xích trói yêu đánh chết Trần Trầm Hương. “Hì hì~” Dây xích trói yêu lấy được thu hoạch từ trong cơ thể Trần Trầm Hương, Trần Trầm Hương ngã xuống đất, Dương Bách Xuyên cũng không nhìn thấy anh ta, dưới chân vừa động thì tia chớp cũng vừa xuất hiện, xông về phía Hầu Đậu Đậu và Vượng Tử bị đánh bay ra. Đến bên cạnh hai linh thú Dương Bách Xuyên phát hiện khóe miệng của Vượng Tử và Hầu Đậu Đậu đều hộc máu, thương thế rất nặng, xương cốt toàn thân đều đứt từng đoạn. Không kịp nghĩ tới liền đưa hai giọt nước Sinh Mệnh cho hai linh thú ăn, trước tiên cần phải giữ lại tính mạng cho Hầu Đậu Đậu và Vượng Tử quan trọng hơn, chỉ cần không chết ngay lập tức, có tác dụng của nước Sinh Mệnh, thì dù thương thế có nặng như thế nào đều có thể khôi phục. Trong lòng vừa nghĩ đã đưa Hầu Đậu Đậu và Vượng Tử vào trong không gian của bình Càn Khôn. Ngay sau đó dưới chân anh khẽ động, vọt tới trung tâm mắt trận, còn không biết Điêu Nhi thế nào? Trong lòng rất sốt ruột. Nhưng mà đúng lúc này, bên cạnh anh xuất hiện một lượng lớn ma hồn khí, hơn mười mấy bộ xương khô vây quanh anh. “Lão bất tử Tuân Bình~” Sát ý trong lòng Dương Bách Xuyên càng ngày càng đậm, hai mắt càng ngày càng đỏ, anh không biết là ma hồn khí trong cơ thể đã ảnh hưởng đến tinh thần của bản thân. Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ có sát ý, trong lý trí chỉ có mỗi mục đích đó là phải giết chết Tuân Bình, hắn ta mới là người khống chế ma hồn. “Trích Tinh Thủ~” “Lao Nguyệt Thủ~” “Thâu Thiên...” Trong nháy mắt Dương Bách Xuyên thi triển ra ba chiêu Thông Bích Viên Hầu thiên phú thần thông. Vốn chiêu thứ ba Thâu Thiên Thủ thi triển trước mặt, nhưng sau khi tìm hiểu ở trong không gian hạt sen, ]sau đó anh mới thi triển ra ngoài. Trong nháy mắt chân khí trong cơ thể bị rút khô. Trong lòng Dương Bách Xuyên vừa nghĩ đã lấy ra trên người một viên Đan Thiên Nguyên cuối cùng, còn lại hai cái đan Niết Bàn, trong lòng chỉ muốn bổ sung chân khí, anh muốn giết Tuân Bình, phá vỡ những thứ ma hồn khí này. Còn muốn tìm ra Điêu Nhi, Điêu Nhi bị Trần Trầm Hương đánh bay vào trong trận, cũng bay vào trong ma hồn. Sống chết chưa biết. Ba chiêu thần thông chi thủ, thi triển ra, đánh về phía ma hồn khí đang vây công anh. “Ầm ầm~” “Gào gào...”