Lần đầu tiên Dương Bách Xuyên được lĩnh từ tri thức uyên bác ra thì bản lĩnh chửi đổng dạy dỗ người khác của lão già cũng là hàng đầu. Hắn bị lão già tức giận không ngừng mắng chửi cả tiếng, dùng câu bị chửi xối xả cũng không đủ để hình dung độ thê thảm. Có điều Dương Bách Xuyên nhận, lúc trước quả thật trong lòng của hắn cũng sinh ra ý nghĩ liệu lão già có đoạt xá của hắn hay không. Đợi đến khi lão già dừng lại, Dương Bách Xuyên lau mồ hôi nói cười làm lành: "Lão già người thật kỳ lạ, người cũng không thể hoàn toàn trách con được, là tự người nói tán tiên thần hồn càng cao thì càng muốn đoạt xá loại thân thể Kim Đan như con. Lão nhân gia người là thần hồn thập nhị kiếp tán tiên chí tôn, sự tồn tại tối cao trên thế gian, con tưởng tượng liệu người có đoạt xá con hay không, đó chẳng phải là chuyện bình thường hay sao?" "Hừ hừ, con đang vòng vèo mắng vi sư, hay là đang khen vi sư đây?" Vân Thiên Tà hừ lạnh, nhưng mà cũng đã hết giận. "Hì hì, đương nhiên là khen lão nhân gia người rồi. Con đảm bảo sau này nhất định sẽ không nghĩ lão nhân gia người thành người xấu, người chính là người tốt với con nhất trên đời ngoại trừ người nhà của con. À không đúng, người chính là người nhà của con, một ngày làm thầy cả đời làm cha mà!" Dương Bách Xuyên nhanh chóng vuốt mông ngựa. "Được rồi, thằng nhóc thối đừng nịnh nọt, có điều vi sư thật sự không trách ngươi, sở dĩ chửi bới ngươi chính là muốn chửi người mà thôi, khà khà!" Giọng nói của Vân Thiên Tà giống như một Lão Ngoan Đồng. Dương Bách Xuyên mặt mày xám xịt, thật sự rất muốn đáp lại một câu lão già chết tiệt, nhưng hắn lại không dám. Dương Bách Xuyên chỉ ha ha một tiếng. Nhưng mà ngay sau đó hắn lại nghe sư phụ nói: "Hôm nay con có lòng nghi ngờ với ta, kỳ thật điểm này rất chính xác. Sau này hãy nhớ kỹ, hành tẩu trong thế giới tu chân thì không được dễ dàng tin tưởng người khác, cho dù là vi sư cũng vậy. Binh pháp có nói, binh giả quỷ đạo dã, binh bất yếm trá, kỳ thật đạo lý này ở tu chân giới cũng áp dụng tương tự, thậm chí trên con đường tu chân còn hơn đó gấp trăm ngàn lần. Binh giả chi đạo mà lại quỷ đạo lừa gạt, người tu chân ngàn vạn pháp thuật thần thông, lại càng có thể diễn giải nó vô cùng nhuần nhuyễn, vì vậy đồ nghi ngốc hãy nhớ, sau này hành tẩu ở tu chân giới phải giữ vững mười hai vạn phần cảnh giác, tuyệt đối không được dễ dàng tin tưởng bất kỳ kẻ nào. Chỉ có như thế thì con mới có thể sống lâu hơn người khác, có thể đi xa hơn. Vi sư chi đạo thằng nhóc con trọng tình trọng nghĩa, ở Trái Đất con chỉ là giới võ cổ, vòng tròn coi như có chút, giá trị vũ lực của võ cổ giả cũng có hạn, con trọng tình trọng nghĩa thì cũng thôi đi. Nhưng ở tu chân giới, lòng người khó lường khó đề phòng nhất, nếu con vẫn còn giống như ở Trái Đất thì sớm muộn gì cũng sẽ chịu nhiều thua thiệt. Có đôi khi con muốn con có gương mặt Bồ Tát, nhưng ý chí sắt đá mới có thể sinh tồn được ở tu chân giới gian xảo giỏi thay đổi khó lường. Nói đến cùng chung quy tu vi hiện tại của con quá mức nhỏ yếu, vẫn cần phải bảo vệ bản thân thật tốt, thần hồn của vi sư có mạnh cũng không phải vạn năng, cho dù sau này vi sử trở lại tu chân giới, đúc lại cơ thể tán tiên thì cũng không thể bảo vệ con cả đời được..." Lúc này Vân Thiên Tà giống như một người cha hiền, không ngại phiền phức giảng giải những khó khăn nghi hoặc trên con đường tu chân cho Dương Bách Xuyên. Điều này khiến cho Dương nào đó rất cảm động, đồng thời nghiêm túc ghi tạc lời của sư phụ trong lòng. Hắn biết những lời nói này của lào già mới là tài phú trân quý nhất của con đường tu chân. Chỉ có sống sót, sống càng lâu thì mới có thể đi xa hơn, nếu không cho dù ngươi kỳ tài ngút trời, nửa đường chết yểu thì cũng chẳng ai nhớ được ngươi là ai. Sư đồ hai người một giây trước chửi bới, một giây sau đã tâm sự luận đạo. Tóm lại Dương Bách Xuyên biết rõ kỳ thật lào già vẫn rất không tệ với hắn. ... Cùng lúc đó, ngay khi Dương Bách Xuyên và sư phụ đang nói chuyện với nhau, núi m Dương ở châu Nam Sơn thuộc địa hạt Đại Sơn Nam, nơi này là chỗ tông môn của m Dương Tông. Trong điện Mệnh Bài của m Dương Tông, từng dãy bảng tên vô số trưng bày trong đại điện. Một trong những tấm thẻ trong đó phát ra một tiếng tách, lập tức vỡ vụn. Đệ tử canh chừng trong điện Mệnh Bài ngẩng đầu nhìn lại thì đột ngột thay đổi sắc mặt, hắn ta đặt tay cầm mệnh bài trong tay, sau đó xoay người vội vàng rời khỏi. Toàn bộ điện Mệnh Bài được chia làm nhiều khu vực, cũng có mấy người đang trông chừng. Mệnh bài mà Vương Tam canh chừng là mệnh bài của toàn bộ đệ tử cấp cao của m Dương Tông, vì vậy sau khi hắn ta nhìn thấy mệnh bài vỡ vụn thì không dám chậm trễ chút nào, vội vàng mang theo mệnh bài đi báo tin cho người nhà của mệnh bài. Lúc mệnh bài vừa mới vỡ vụn, có vài người tu vi cao thâm vẫn có thể tra ra một chút manh mối. Mệnh bài vỡ vụn chỉ có một kết quả - ngã xuống. Ở đại tông môn, lúc các đệ tử nhập môn đều phải để lại một tia thần hồn đóng dấu vào trong mệnh bài, thống nhất đặt ở đại điện mệnh bài của tông môn. Làm như vậy chỗ tốt là nếu xảy ra việc ngoài ý muốn bên ngoài thì người của tông môn có thể biết trước tiên, sau đó thăm dò đầu đuôi ngọn ngành, hay nói cách khác là điều tra hung thủ báo thù các kiểu, đồng thời cũng để tông môn biết có đệ tử đã chết, sau khi ghi vào danh sách, tiếp theo lại phải bổ sung chỗ trống. Lỡ như đệ tử vừa chết đảm nhận chức vị quan trọng thì nhất định phải bổ sung ngay lập tức. Vì vậy mệnh bài rất quan trọng. Mà mệnh bài Vương Tam canh chừng nói trắng ra đều là mệnh bài của đệ tử hậu bối giới cao tầng trong m Dương Tông, nói trắng ra đều là đời sau của ai đó, cả đám không phú thì quý, đều là người có quyền có bối cảnh có thực lực. Vương Tam rất quen với mệnh bài vỡ vụn hôm nay là mệnh bài của Giản Thành - cháu trai được trưởng lão xếp thứ năm trong chín đại trưởng lão của tông môn, ngũ trưởng lão Giản Vô Hình - Giản trưởng lão yêu thương nhất. Mệnh bài của Giản Thành vỡ vụn, Vương Tam không dám chậm trễ chút nào. Hắn ta ra phía sau đại điện, vội vàng cưỡi linh thú phi hành đặc biệt dùng cho đại điện mệnh bài, bay thật nhanh tới thẳng nơi ở của ngũ trưởng lão Giản Vô Hình - Vô Hình phong. Ở m Dương Tông ngoại trừ tông chủ ra thì chín đại trưởng lão đều có ngọn núi độc lập thuộc về mình. Mà Giản Vô Hình thì ở Vô Hình phong, tên ngọn núi là được đặt theo tên của ông ta. Mấy phút sau, Vương Tam đã bay tới đỉnh núi của Vô Hình phong. "To gan! Ai dám phi hành ở Vô Hình phong?"
Một tiếng nổ vang vang lên.