Bên phía Dương Bách Xuyên, tên tướng quân trung niên Kim Đan hậu kỳ kia đúng lúc xông tới, tay cầm thanh đao to bự có chân khí bao quanh. Gã bay lên rồi chém một nhát xuống Dương Bách Xuyên. "Đến đúng lúc lắm!" Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một câu, chẳng những không lùi lại mà còn tiến lên. Tay trái cầm kiếm Đồ Long, chân khí thôi động kiếm khí Huyền Hoàng, tay phải ra chiêu Trích Tinh Thủ, hai tay cùng xuất kích, hoàn toàn là lấy cứng chọi cứng. Hắn không phải kẻ xốc nổi, trong lòng nắm chắc mấy phần nên mới dám liều. Lúc trước không có giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, hắn còn giết được Giản Thành tu vi Kim Đan trung kỳ đỉnh phong. Bây giờ mặc giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn có thêm ba phần phòng thân và ba phần tốc độ tăng, hắn không tin mình không đỡ nổi công kích của Kim Đan hậu kỳ. Keng! Đao kiếm đụng độ, phát ra âm thanh chói tai. Trích Tinh Thủ chộp trúng đầu của tướng quân trung niên, tung ra một quyền tràn đầy chân khí. Bộp! Lấy cứng chọi cứng, đòn tấn công của hai bên tạo ra sóng linh khí mạnh mẽ, hất văng một đám thân binh xung quanh. Dương Bách Xuyên lùi lại năm sáu bước mới dừng lại. Còn tướng quân trung niên thì lùi về sau ba bước. "Chân khí mạnh quá! Xem ra đấu tu vi không ổn!" Dương Bách Xuyên đưa ra phán đoán, thầm thở dài trong lòng. Chung quy tu vi Kim Đan sơ kỳ của hắn vẫn kém Kim Đan hậu kỳ. May mà trên người có giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn, nếu không thì vừa rồi hắn phải chịu thiệt. "Giết!" Lúc này, tướng quân trung niên giận dữ hét lên một chữ "giết", thân binh xung quanh đều phối hợp với gã tấn công Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên híp mắt lại, thầm nói trong lòng: "Mặc dù tu vi thua kém, nhưng không phải chênh lệch quá nhiều. So về chân khí thì ta không bì được với ngươi, chẳng lẽ có thêm thân pháp Chỉ Xích Thiên Nhai Công và ba phần tốc độ của chiến ủng, ta vẫn không làm gì được ngươi?" Đối diện với tướng quân trung niên và thân binh nhào tới từ bốn phương tám hướng, Dương Bách Xuyên giậm chân, nhẹ nhàng thốt ra mấy chữ "Thiểm Điện Bộ", sau đó dồn chân khí lên chiến ủng. Một giây sau, Dương Bách Xuyên vèo một cái đã biến mất trong tầm mắt của tướng quân trung niên và thân binh. Trong lòng tướng quân trung niên dấy lên dự cảm không lành, bản năng cảm nhận được nguy hiểm ập đến, gã lập tức lùi về sau không chút do dự. Khoảnh khắc ấy, một thứ lạnh lẽo xẹt qua cổ gã. Tướng quân trung niên đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm: "Mụ nội nó nguy hiểm thật, suýt thì bay đầu. Sao tốc độ của thằng nhãi này nhanh thế nhỉ? Thần thông chăng? Nhất định là thần thông!" Trong lúc tướng quân trung niên đổ mồ hôi lạnh trong lòng, Dương Bách Xuyên cũng thấy nuối tiếc. Suýt thì hắn giết được tướng quân trung niên rồi, tiếc là đối phương phản ứng nhanh. "Không giết được tướng quân trung niên Kim Đan hậu kỳ, lẽ nào mình còn không giết được mấy thân binh Kim Đan sơ kỳ?" Dương Bách Xuyên thầm lẩm bẩm, đồng thời dồn chân khí vào thanh kiếm trong tay, kiếm khí lạnh lẽo bùng phát. Dưới chân vận chuyển tầng hai Thiểm Điện Bộ của Chỉ Xích Thiên Nhai Công, cộng thêm ba phần tốc độ của giáp Nhật Nguyệt Càn Khôn và chiến ủng, thoắt cái Dương Bách Xuyên đã biến thành một tia chớp di chuyển vèo vèo trong đám thân binh. "Á á á á á!" "Phụt phụt phụt!" Tiếng kêu thảm thiết và âm thanh kiếm cắt cổ liên tục vang lên. Không ai nhìn thấy bóng dáng của Dương Bách Xuyên, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết. Sau thời gian gần mười nhịp thở, tiếng hét thảm thiết ấy mới dừng lại. u Dương Hải Đường và ba tướng quân Kim Đan hậu kỳ trợn tròn mắt. Trong tầm mắt bọn họ, ngoại trừ hai ba chục tên thân binh chết trong tay Bạch Khởi trước đó, hàng trăm thân binh còn lại đều ngã trong vũng máu. Điểm quan trọng là ai nấy đều bị cắt cổ chặt đầu, không một thân binh nào sống sót. Nhất là tướng quân trung niên đối phó với Dương Bách Xuyên. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, gã đờ ra như bị sét đánh. Mặc dù những thân binh này là người của phủ thành chủ, nhưng gã là thủ lĩnh của bọn họ, tận tay chỉ dạy bọn họ. Bây giờ toàn bộ thân binh đều bị chặt đầu ngã xuống đất, tướng quân trung niên không thể nào chấp nhận được.