Dương Bách Xuyên phủi phủi tay, rồi nhìn ba người tiểu hòa thượng nói. Tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát cũng nuốt nước miếng, sững sờ đi theo phía sau Dương Bách Xuyên, sau đó lên núi. Nửa giờ sau, Dương Bách Xuyên cầm lệnh bài đình viện, tìm được đình viện mà bọn họ đã thuê. Đình viện có trận pháp thủ hộ, dựa theo lời quản sự đăng ký nói, là trận pháp do đại Thành chủ thần bí của bọn họ tự tay bố trí, không có cảnh giới Nguyên Anh thì phá không được trận pháp, ra vào đều phải dùng lệnh bài của trận pháp Thúc giục chân khí ở trên lệnh bài trong tay, lệnh bài phát ra một luồng ánh sáng chiếu rọi ở trên cửa lớn của đình viện, sau đó cửa lớn mở ra. Sau khi bốn người đi vào, cửa lớn trận pháp một lần nữa đóng lại. Sau khi ở trong viện, tiểu hòa thượng mới thở dài một hơi lắp bắp nói: “A… Đậu phụ Ami... Lão đại, ngươi... ngươi ngươi, vừa rồi ngươi quả thực rất đẹp trai nha~” Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Đẹp trai sao?” “Đẹp trai lắm~” Tiểu hòa thượng gật đầu. Lúc này, Gia Cát Khổng lại cười khổ nói: “Dương đại ca, ngươi thì thoải mái rồi, nhưng ta đoán chừng, chúng ta sẽ không yên bình ở thành Tán Tu đâu, Hắc Sương là bọn rắn độc, sau lưng bang Hắc Vân lại là Hữu Thành chủ của thành Tán Tu, chỉ e chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn.” Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Gia Cát Khổng, ngươi cảm thấy hôm nay chúng ta giao cho Hắc Sương bốn ngàn linh thạch thì có thể bình an sao?” Gia Cát Khổng cũng không ngốc, hắn ta là đệ tử đại gia tộc, đương nhiên là hiểu được điểm mấu chốt trong đó, Dương Bách Xuyên hỏi như vậy khiến hắn ta không biết trả lời như thế nào. Không được. Đúng là đối mặt với bọn cường hào ác bá có bối cảnh như Hắc Sương này, dù nộp bốn ngàn linh thạch cũng không có hiệu quả, thậm chí còn khiến chúng càng thêm tham lam. Tham lam vô độ là bản chất của phường du côn này. Không thể trông cậy vào loại người này, nếu thật sự lấy ra bốn ngàn linh thạch, chắc chắn không thể đổi được sự bình yên mà là tai ương chết người. Cho nên Gia Cát Khổng hiểu được ý của Dương Bách Xuyên, kết quả như vậy thì chi bằng đánh đám ác độc này. Hậu quả của việc làm như vậy, đương nhiên sẽ đắc tội bang Hắc Vân phía sau Hắc Sương, có thể nói là thành chủ thành Tán Tu, nhưng ít nhất đánh Hắc Sương thì hắn cũng không bị gây phiền phức ở ngoài sáng, cũng đánh phủ đầu mấy người đứng sau một chút. Hơn nữa nếu không gây thiệt mạng thì dù là bên trên thành Tán Tu cũng không thể nói gì. Vì vậy, Dương Bách Xuyên quyết định đánh Hắc Sương này, đánh không hề e dè. Sau khi nghĩ đến những thứ này, trong mắt Gia Cát Khổng tràn ngập sự kính nể với Dương Bách Xuyên. Sự quyết đoán, nhìn xa trông rộng và dũng khí này, Gia Cát Khổng hắn ta không bằng. “Dương ca, ta hiểu rồi!” Gia Cát Khổng không nói thêm nữa. “Nhớ kỹ, con đường tu hành cũng giống như đối đầu với đám Hắc Sương này vậy, nếu kết quả đều giống nhau thì chi bằng lội ngược dòng, đôi khi lại hái được quả ngọt.” Dương Bách Xuyên cũng biết nỗi lo lắng trong lòng Gia Cát Khổng. Hôm nay khi hắn thăm dò mặc cả với Hắc Sương thì biết Hắc Sương là loại người hai mặt, nếu như vậy thì không có gì phải nghĩ, đánh chó rồi tính sau. Về phần hậu quả thì cứ nước đến đất ngăn. Bọn họ ở thành Tán Tu một tháng, mà đình viện thuê này lại có cao thủ Nguyên Anh nào đó dàn đại trận bảo hộ, lại là sản nghiệp thành Tán Tu. Dương Bách Xuyên tin chắc bang Hắc Vân còn không có can đảm để tấn công đình viện, cho dù tấn công thì đại trận Nguyên Anh cũng không ăn chay, bọn họ cũng không phá vỡ được, bốn người chỉ cần ở trong đình viện không đi ra ngoài thì bang Hắc Vân có thể làm gì chứ? Miễn là phía quan chức không gây rắc rối thì nơi này rất an toàn. Mà trên lý thuyết hắn cũng không vi phạm quy tắc thành Tán Tu, lại là khách hàng lớn của thành Tán Tu, thành Tán Tu không có lý gì để gây phiền phức cho anh, nếu không chính là thành Tán Tu tự phá quy tắc, khó có thể khiến dân chúng tin phục. Vì vậy tiếp theo bốn người chỉ cần không ra khỏi sân hoặc không rời thành thì sẽ an toàn. Cho dù là ra khỏi thành, chỉ cần không phải đụng phải cường giả Kim Đan đại viên mãn, Dương Bách Xuyên tự tin có thể tự bảo vệ mình.