“Chờ ngươi thắng rồi nói, nếu thua bổn cô nương sẽ không tha cho thi thể của ngươi.” Diệp Vô Tâm uy hiếp, nói. Khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi co rút, nhưng vẫn trả lời: “Ta sẽ không thua.” “Hy vọng như vậy.” Diệp Vô Tâm cười ha ha nói. Lúc này Từ Thất lạnh lùng hừ một tiếng: “Chết đến nơi rồi còn muốn trêu chọc Vô Tâm tiên tử, tiểu tử nhà ngươi cũng rất kiêu ngạo.” “Ha ha, họ Từ, hôm nay ngươi phải thất vọng rồi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng cười. “Được, nếu vậy bây giờ bắt đầu…” Quản sự Hồng lại mở miệng nói. “Chờ đã.” Nhưng lần này lại bị Dương Bách Xuyên ngắt lời. Quản sự Hồng nhăn mày lại, nói: “Tiểu tử nhà ngươi muốn đổi ý hả? Nói cho ngươi, đã ký giấy sinh tử, ngươi dám có gan đổi ý, lão phu sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, nói: “Lão già chết tiệt, ta biết ông và tên họ Từ kia liên hợp lại tính kế ta, nhưng không sao, hơn nữa ông yên tâm, trong từ điển của ta chưa từng có hai chữ từ bỏ. Ngắt lời của ông chỉ muốn hỏi một câu, ta có thể tự đặt cho chính mình thắng hay không?” Vừa nói xong câu, xung quanh ồ lên, một đám đều cho rằng chính mình nghe lầm. Sau khi lấy lại phản ứng, mọi người cho rằng Dương Bách Xuyên tự tìm lại mặt mũi cho bản thân trước khi chết. Ngay cả quản sự Hồng cũng ngây người, nhưng ngay sau đó cười ha ha, cũng không tức giận khi Dương Bách Xuyên mắng ông ta là lão già chết tiệt, thuận miệng nói: “Tự đặt bản thân thắng, tất nhiên không có vấn đề, nói đi, ngươi muốn đặt bao nhiêu?” Ở trong lòng quản sự Hồng, Dương Bách Xuyên đã định sẵn là người chết, hiện tại Dương Bách Xuyên lấy linh thạch tự đặt cho chính mình, tương đương tự đưa linh thạch cho quản sự Hồng, cầu mà không được. Dương Bách Xuyên cười, híp mắt vung tay lên, đặt tất cả linh thạch của hắn lên đài khiêu chiến, trong đó có rất nhiều linh thạch hắn có được từ quặng mỏ của u Dương Hải Đường. Hơn nữa hắn còn lấy hết tất cả linh thạch trung phẩm và thượng phẩm ra, dù sao ở trong mắt đám người thành Tán Tu, chính mình là dê béo. Thay vì để cho bọn họ suy đoán, không bằng lấy ra đặt cược chính mình thắng. Rầm một tiếng, Dương Bách Xuyên lấy ra linh thạch xếp chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ. Ngay lập tức giữa sân lặng ngắt như tờ. Trong mắt Từ Thất hiện lên sự tham lam, quản sự Hồng cũng bị chấn động. Chỉ có Diệp Vô Tâm đứng đằng xa cong cong miệng, dùng âm thanh chỉ có chính mình nghe thấy, lẩm bẩm: “Trò hay mở màn, quả nhiên, Dương Bách Xuyên không đơn giản.” Sau đó quản sự Hồng bắt đầu cho người kiểm tra số lượng linh thạch Dương Bách Xuyên lấy ra, sau khi chuyển hóa trung phẩm và thượng phẩm, số lượng linh thạch được Dương Bách Xuyên lấy ra tương đương với 1 vạn 2 ngàn viên. Nhìn qua không nhiều lắm, nhưng nếu Dương Bách Xuyên thật sự thắng, như vậy phủ thành chủ thành Tán Tu phải bồi thường cho Dương Bách Xuyên gấp trăm lần, tương đường 120 vạn linh thạch. Tính ra con số này, chính bản thân quản sự Hồng cũng mừng như điên, trong lòng nổi sóng. Tỉ mỉ nhìn lại, tu vi của Dương Bách Xuyên vẫn là Kim Đan sơ kỳ, căng chết cũng là Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong, lại nhìn Kim Đan hậu kỳ của Từ Thất, hai người kém nhau hai cảnh giới, thấy thế nào cũng là Dương Bách Xuyên thua. Lúc này quản sự Hồng đại biểu cho phủ thành chủ thành Tán Tu, đại biểu cho quy củ được vị địa thành chủ thần bí lập ra. Trước mắt bao người muốn đổi ý là không có khả năng, cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chỉ có thể tiếp thu. Truyền âm hỏi Từ Thất: “Từ Thất, ngươi có nắm chắc giết chết được Dương Bách Xuyên không?” “Quản sự Hồng yên tâm, trong vòng ba chiêu ta sẽ lấy được đầu của Dương Bách Xuyên.” Từ Thất truyền âm trả lời. “Được, nhớ kỹ không thể thua, nếu không ngươi và ta sẽ bị đại thành chủ nghiền xương thành tro, chết không chỗ chôn. Hơn nữa còn có 2 ngàn linh thạch của Diệp Vô Tâm, nếu thua thành Tán Tu phải bồi thường 140 vạn linh thạch, cho dù bán cả thành trì đi cũng không lấy ra được số linh thạch này.” Giọng điệu của quản sự Hồng nặng nề, truyền âm cho Từ Thất. Từ Thất không nói chuyện, hắn ta hiểu rõ nặng nhẹ trong đó, ra một chút đường rẽ, chỉ sợ chết không chỗ chôn còn nhẹ. Ngay sau đó quản sự Hồng lớn tiếng tuyên bố: “Dương Bách Xuyên đặt chính mình thắng, tương đương 1 vạn 2 ngàn viên linh thạch hạ phẩm, bồi suất 100 lần, Từ Thất và Dương Bách Xuyên đã ký giấy sinh tử, hiện tại bắt đầu, không màng sống chết.” Dương Bách Xuyên nghe thấy quản sự Hồng tuyên bố, ý cười càng ngày càng tăng, nói thầm: “Ta sẽ làm thành Tán Tu các ngươi phá sản, ai bảo đám các người dám tính kế ta, hừ.” Ban đầu chỉ là một trận so đấu chém giết, bây giờ bởi vì có sự tham gia của Diệp Vô Tâm cộng thêm Dương Bách Xuyên tự đầu nhập toàn bộ tài sản của mình vào làm cho hiện trường nổ tung nồi. Không có nguyên nhân khác, đơn giản là bồi suất của Dương Bách Xuyên quá lớn. Dương Bách Xuyên đặt cho chính mình 1 vạn 2 ngàn viên linh thạch, bồi suất gấp trăm lần, tương đương 120 vạn linh thạch. Lúc này mọi người cũng bắt đầu nghi ngờ, không lẽ đầu óc của Dương Bách Xuyên đã bị úng nước? Biết rõ không có bất cứ phần thắng nào, chém giết với Từ Thất, roàng sẽ bị Từ Thất giết chết. Nhưng đúng lúc này hắn lại đánh bạc toàn bộ tài sản trên người, khác gì tự đưa linh thạch cho quản sự Hồng?