Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

chương 1706

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỳ thần không cần trông chừng từng giây từng phút, theo lời Diệp Ninh nói thì trên thuyền phi hành dùng chín viên linh thạch trung phẩm là có thể đi được vạn dặm, ông ta chỉ cần nắm chắc phương hướng là được, thao tác rất thuận tiện, hoàn toàn là thao tác bằng suy nghĩ.

Dương Bách Xuyên đi vào đại sảnh lầu các của Dương Bách Xuyên đã thấy nàng lười biếng nằm trên tháp, nàng thấy Dương Bách Xuyên tiến vào thì cười tủm tỉm nói: "Đi pha trà cho bổn cô nương."

Dương Bách Xuyên giận dữ: "Ngươi..."

"Ngươi cái gì, từ giờ trở đi ngươi là người của bổn cô nương, kêu ngươi làm gì thì ngươi phải làm nấy." Diệp Vô Tâm đắc ý nói.

Dương Bách Xuyên nghe một câu người của bổn cô nương của Diệp Vô Tâm thì trong lòng thấy lạ lạ, hắn đứng đó không nhúc nhích nói: "Không, hơn nữa cho dù làm tùy tùng cho ngươi thì ta cũng chỉ phụ trách an toàn của ngươi, không bưng trà rót nước cho ngươi, ngươi tìm nha hoàn hầu hạ ngươi đi."

"Ối chà chà, có khí phách nhỉ! Còn bảo vệ an toàn cho ta? Bổn cô nương có tu vi đỉnh phong Kim Đan đại viên mãn, dựa vào Kim Đan sơ kỳ như ngươi... ồ không đúng, mấy ngày trước rõ ràng ngươi mới là Kim Đan sơ kỳ, sao mới mười ngày không gặp đã là Kim Đan trung kỳ rồi?" Lúc trước Diệp Vô Tâm chỉ lo làm sao chỉnh Dương Bách Xuyên, không để ý tu vi của hắn, bây giờ vừa nhìn lại mới phát hiện Dương Bách Xuyên đã là Kim Đan trung kỳ, nàng lập tức hơi kinh ngạc.

Đối với việc tu luyện Kim Đan kỳ mà nói, cho dù muốn tăng lên một cảnh giới nhỏ thì dù là thiên tài ít nhất cũng cần phải mất non nửa năm, tư chất bình thường thì mấy năm thậm chí vài chục năm cũng chưa chắc có thể tăng lên được một cấp, nhưng chỉ mới mười ngày không gặp mà Dương Bách Xuyên đã là Kim Đan trung kỳ rồi.

Dương Bách Xuyên cười một cách đắc ý: "Ca đây là kỳ tài ngút trời, dăm ba cái Kim Đan trung kỳ tính là cái gì? Có gì kỳ lạ đâu chứ? Đừng tưởng ngươi là Kim Đan đại viên mãn thì ta sợ, thực lực của ta chưa chắc đã yếu hơn ngươi đâu."

"Ngươi nói khoác mà không biết ngượng, mau đi, đừng quên trong chín tháng tới ngươi hoàn toàn thuộc về bổn cô nương, chính là nô bộc của bổn cô nương. Ta bắt ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì. Mà không muốn đi thì cũng chẳng sao, lấy hai trăm vạn linh thạch ra đây, ta thả cho ngươi tự do, ha ha ha." Diệp Vô Tâm cười xấu xa nói.

Dương Bách Xuyên đưa ra kết luận: "Ta đi." Tiếng nói kéo dài thật dài, trong lòng lại nghĩ câu “ta đi” này hắn đã vận dụng cả ý nghĩa của mấy ngôn ngữ mạng trên trái đất.

Rốt cuộc là anh hùng khí đoản*, trong lòng thầm nghĩ: "Nam nhân tốt không tranh với nữ nhân, mình nhịn."

(*) Đầy đủ phải là: “Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản” ý chỉ những người đàn ông vì mê nhan sắc mà nhụt ý chí.

Sau đó đành phải đi rót trà cho Diệp nữ ma, hết cách rồi, hắn không đào ra được hai trăm vạn linh thạch để trả.

Diệp Vô Tâm vui đến mức trong lòng nở hoa luôn rồi.

Tiếp theo nàng bắt đầu nghĩ mọi cách để hành hạ Dương Bách Xuyên, lúc thì bắt người nào đó họ Dương làm cái này lúc lại bắt người nào đó họ Dương đi làm kia.

Sau khi lăn lộn mệt mỏi, nàng nói: "Tiểu Vân Tử kể chuyện cho bổn cô nương nghe một chút." Tiểu Vân Tử là biệt danh nàng thuận miệng đặt cho Dương Bách Xuyên.

Biệt danh này suýt chút nữa làm cho người nào đó họ Dương tức hộc máu, nhưng mà hắn lại không thể làm gì được Diệp Vô Tâm ranh ma quỷ quái ấy.

"Ta không biết." Dương Bách Xuyên cứng rắn nói.

Diệp Vô Tâm nở nụ cười bảo: "Kể đi, chỉ cần kể được một câu chuyện làm cho bổn cô nương vui vẻ, vậy ta sẽ không lăn lộn ngươi nữa, được chưa?"

Tuy rằng Dương Bách Xuyên rất tức giận, nhưng mà sau khi nghĩ kỹ lại thì thấy cũng có lý, ít nhất thì khi kể chuyện hắn có thể khiến Diệp nữ ma im lặng chút.

Suy nghĩ một hồi, hắn nghĩ đến câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, nếu kể cho tu chân giả nghe thì tính ra cũng hợp với tình hình. Hơn nữa Diệp nữ ma rõ ràng chính là cái kiểu đại tiểu thư điêu ngoa, hẳn là thích nghe mấy câu chuyện tình yêu kiểu này nhất.

Câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ là một trong những truyện dân gian đặc sắc của Trung Quốc được lưu truyền qua các thời đại, Dương Bách Xuyên tin rằng Diệp Vô Tâm chưa bao giờ nghe về nó.

"Truyền thuyết kể rằng trên trời có một ngôi sao tên là Chức Nữ và một ngôi sao gọi là Khiên Ngưu..."

Dương Bách Xuyên từ từ kể lại, lúc kể đến đoạn Chức Nữ hạ phàm yêu đương với Ngưu Lang hơn nữa còn sinh ra một đôi trai gái, gương mặt Diệp Vô Tâm lấp lánh ánh sao, nhưng khi kể đến đoạn Chức Nữ bị Vương Mẫu nương nương dùng trâm vàng vẽ ra một dòng sông Ngân khiến cho Ngưu Lang và Chức Nữ phải tách ra, Diệp Vô Tâm nghiến răng nghiến lợi mắng.

Mà khi kể đến đoạn Chức Nữ đứng trên sông Ngân ngắm nhìn Ngưu Lang và các con mình, khóc đến đau thấu tâm can, Ngưu Lang và các con cũng khóc đến chết đi sống lại, đôi trai gái gọi từng tiếng “mẹ ơi”, Diệp Vô Tâm đã khóc cạn nước mắt.

Mà người nào đó họ Dương lại đang âm thầm vui sướng khi người khác gặp họa: "Ai bảo nữ ma đầu nhà ngươi chơi ta, ha ha."

Chuyện xưa tiếp tục, Diệp Vô Tâm khóc càng ngày càng to, người nào đó họ Dương cũng càng kể đến sinh động như thật, rõ ràng là đang trả thù Diệp Vô Tâm. Đồng thời trong lòng hắn cũng hiện lên một suy nghĩ xấu xa nhằm để đối phó với Diệp Vô Tâm.

Đó chính là tiếp tục kể chuyện xưa, những câu chuyện tình đau khổ và đẹp đẽ của Trung Quốc, Lương Chúc, Hồng Lâu, Bạch Xà Truyện, Mạnh Khương Nữ khóc đổ trường thành, v.v. Ngoài những câu chuyện nổi tiếng này, trong đầu hắn còn có vô số câu chuyện khác cũng có thể khiến Diệp Vô Tâm khóc cạn nước mắt ở nữa. Lúc vừa nghĩ đến đó, người nào đó họ Dương rất muốn cất tiếng cười to.

Nhưng mà ngay khi hai người bọn họ một người đang tập trung kể một người đang tập trung nghe, trên thuyền phi hành lại truyền đến một tiếng vang rung trời, ngay sau đó toàn bộ thuyền phi hành đột nhiên rung chuyển, Dương Bách Xuyên đang đứng cũng suýt chút nữa là té ngã.

Nhất định là đã xảy ra chuyện.

Sau một pha này, Diệp Vô Tâm cũng đã hoàn hồn sau câu chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, nàng lau nước mắt nói với đại thần ở ngoài cửa: "Tiểu Trúc, xảy ra chuyện gì vậy?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio