Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

chương 1737

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ở Sơn Hải Giới, cấp bậc tu vi cao nhất là Nguyên Anh, Xuất Khiếu kỳ chưa từng xuất hiện, nhưng nghe đồn cao thủ vượt qua Nguyên Anh đạt tới Xuất Khiếu nhất định sẽ ở Bổ Thiên Cung.

Ngoài ra, chín năm trước Bổ Thiên Cung huy động mười cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ đi khắp thế giới tìm một bé gái, sau đó thật sự tìm được một người đưa về Bổ Thiên Cung.

Từ đó về sau có tin đồn bé gái mà Bổ Thiên Cung tìm được chính là trích tiên chuyển thế, vừa ra đời đã là Trúc Cơ, ba tuổi kết thành Kim Đan, sáu tuổi đạt Nguyên Anh, chín tuổi có thể xuất khiếu thần du. Chín năm trước, chuyện này gây chấn động toàn Sơn Hải Giới.

Thậm chí hai thế lực Yêu tộc lớn nhất địa hạt Đại Hoang và địa hạt Đại Hải từng truy sát, nhưng Bổ Thiên Cung tập hợp cao thủ, cuối cùng đưa bé gái về Bổ Thiên Cung.

Rõ ràng là cô nhóc Đường Đường nhìn thấy thịt nướng liền chảy nước miếng, nhưng chỉ ngửi chứ không ăn, hơn nữa còn bắn một ký hiệu vào giữa trán ngươi. Hình như ta từng nghe lão tổ tông miêu tả ký hiệu này, đó là ấn ký Bổ Thiên của Bổ Thiên Cung. Vì vậy ta đoán cô nhóc Đường Đường chính là trích tiên chuyển thế mà Bổ Thiên Cung huy động mười đại cao thủ đưa về Bổ Thiên Cung.

Nói vậy thì nàng chính là Âm Thần xuất khiếu dạo chơi, Bổ Thiên Cung cách châu Đông Sơn rất xa, một mình cô bé thần du đến tận đây giữa đêm khuya cũng là chuyện bình thường."

Diệp Vô Tâm nói ra suy đoán của mình.

Dương Bách Xuyên nghe xong, nghĩ kỹ thì thấy cũng có khả năng.

Chỉ cần xác định cô nhóc Đường Đường có phải là Âm Thần xuất khiếu dạo chơi hay không, hỏi sư phụ Vân Thiên Tà là biết ngay.

Dương Bách Xuyên không hiểu biết về cảnh giới Nguyên Anh vì sư phụ chưa từng nói, mà chỉ giảng giải cho hắn việc tu luyện ở cảnh giới Nguyên Anh. Nếu hôm nay Diệp Vô Tâm không nói cảnh giới Xuất Khiếu trên Nguyên Anh còn có Âm Thần và Dương Thần xuất khiếu thần du, thì thật sự là hắn không biết gì cả.

Dương Bách Xuyên thầm hỏi trong lòng: "Lão già ơi, Diệp Vô Tâm nói đúng không? Cô bé Đường Đường là cao thủ Âm Thần Xuất Khiếu kỳ xuất khiếu dạo chơi hay là trích tiên chuyển thế?"

Vân Thiên Tà trầm ngâm trả lời: "Con nhóc vừa nãy đúng là Âm Thần Xuất Khiếu kỳ xuất khiếu dạo chơi, ở Sơn Hải Giới cũng miễn cưỡng được tính là cao thủ. Nhưng nàng không phải là trích tiên chuyển kiếp, mà hẳn là một vị tán tiên hùng mạnh đầu thai mới đúng."

"Tán tiên đầu thai?" Đây cũng là một từ mới.

"Đúng vậy! Thật ra tục giới gọi tán tiên là thần tiên, cũng có cụm từ trích tiên chuyển thế. Nhưng trong tán tu, tán tiên chỉ tán tu đầu thai chuyển kiếp.

Con đường cầu đạo gian nan, thiên đạo tàn khốc, cách một nghìn năm tán tu lại trải qua một thiên kiếp, lần sau mạnh hơn lần trước, tổng cộng mười hai lần mới chân chính thoát khỏi thiên kiếp. Trên đời này nhiều tán tiên, nhưng mấy ai có thể vượt qua thiên kiếp hết lần này đến lần khác?

Tuy nhiên, sau khi đạt tới Tán Tu Cửu Chuyển, độ thiên kiếp tán tu lần thứ mười chính là một bước ngoặt, coi như thiên đạo cho một cơ hội sống sót. Chín là con số cực hạn, cũng là ranh giới sinh tử, độ thiên kiếp Tán Tiên Thập Chuyển cửu tử nhất sinh, thường sẽ thất bại. Nhưng nếu như vượt qua cửa ải cuối cùng thì có thể chuẩn bị trước, để lại thần hồn bản mệnh, từ bỏ tu vi Tán Tiên Cửu Chuyển, thần du thiên ngoại tìm người đang mang thai để chuyển thế.

Như vậy thì có thể sống sót, nhưng phải trả giá đắt, chịu đựng thiên kiếp chín nghìn năm, tu vi sánh ngang thần tiên và ký ức hồi còn sống đều tan thành mây khói.

Nhưng bất cứ ai có thể đạt được cấp bậc Tán Tiên Cửu Chuyển đều có bí thuật thần thông, trước khi độ kiếp Tán Tiên Thập Chuyển, người đó sẽ chuẩn bị đầy đủ, chẳng may độ kiếp thất bại thì thần hồn sẽ đầu thai chuyển kiếp, để lại manh mối cho hậu bối trong sư môn từ trước. Đến khi độ kiếp thất bại, hậu bối hoặc là người thân bạn bè sẽ sử dụng bí thuật tìm người đó về sư môn.

Nhưng tiếc là tất cả phải bắt đầu lại từ đầu, tu luyện từng bước một lần nữa. Có điều tán tiên chuyển thế mất hết ký ức, song những truyền thừa, kinh nghiệm tu luyện... vẫn có thể phong ấn trong thần hồn. Khi tu luyện lại từ đầu, tu vi tăng lên, các bí pháp thần thông này sẽ xuất hiện từng cái một.

Đây cũng là lý do tại sao tán tiên đầu thai chuyển thế lại tu luyện rất nhanh. Con nhóc kia ba tuổi Trúc Cơ, sáu tuổi Nguyên Anh, chín tuổi Âm Thần xuất khiếu dạo chơi chính là ưu thế của tiên thiên chuyển kiếp. Thiên đạo hủy diệt mọi thứ của tán tu, nhưng cũng để lại một cơ duyên.

Tương lai tu chân Đại Thừa, phi thăng thành tiên là có thể nhớ lại ký ức kiếp trước và kiếp này. Tuy nhiên... mặc dù tu luyện lại rất nhanh, nhưng thành tiên đâu dễ dàng như vậy?

Do đó, khả năng cao là cô bé kia có liên quan tới Bổ Thiên Cung, sau này con có thể đến đó tìm hiểu, cũng tiện lên kế hoạch ở Tu Chân Giới trong tương lai." Giọng nói của Vân Thiên Tà tràn đầy thổn thức, ông là tán tu nên thấu hiểu những đắng cay khổ cực trên con đường của tán tiên.

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng gật đầu thổn thức: "Lão già, nói vậy thì cô nhóc Đường Đường là đại năng Cửu Kiếp Tán Tiên đầu thai chuyển thế phải không?"

"Đúng vậy! Nếu không thì mới chín tuổi sao có thể Âm Thần xuất khiếu thần du." Vân Thiên Tà đáp.

"Lão già ơi, người nói cho con Âm Thần, Dương Thần là gì đi!" Dương Bách Xuyên rất hứng thú về cảnh giới Xuất Khiếu kỳ.

Nhưng hắn lại bị sư phụ nổi giận mắng: "Thằng nhóc thúi, hiện tại con mới là tu vi Kim Đan trung kỳ mà thôi, còn chưa tu thành Nguyên Anh nữa, vậy mà lại tơ tưởng đến Âm Thần, Dương Thần Xuất Khiếu kỳ? Sau này đừng hỏi nữa, biết nhiều chưa chắc đã tốt cho con. Chờ khi nào con tu luyện tới cấp bậc đó, vi sư sẽ nói cho con biết. Thế nhé, đừng làm phiền ta nữa."

"Con..." Dương Bách Xuyên giận đến nỗi mặt mày sa sầm, nhưng cũng đành chịu. Lão già này nói trở mặt liền trở mặt, muốn mắng liền mắng luôn.

Lúc này, Diệp Vô Tâm lên tiếng: "Ngươi ngây ra đó làm gì?"

"À, không có gì, ta đang nghĩ về cô nhóc Đường Đường." Tất nhiên Dương Bách Xuyên không thể nói là mình đang trò chuyện với sư phụ.

Giọng Diệp Vô Tâm chua lè: "Con nhóc kia cho ngươi ấn ký Bổ Thiên Cung, khi nào ngươi đến núi Bổ Thiên tìm Bổ Thiên Cung phải mang theo ta đấy nhé! Bản cô nương cũng muốn đi xem thánh địa của Nhân tộc Bổ Thiên Cung trong truyền thuyết."

"Không thành vấn đề! Nếu sau này có thể đi thì ta sẽ dẫn ngươi theo, ha ha..." Tên họ Dương nào đó thuận miệng đồng ý, dù sao hắn cũng chẳng biết mình có đi hay không.

Bị sự xuất hiện của cô bé Đường Đường quấy nhiễu, Dương Bách Xuyên và Diệp Vô Tâm cũng không còn hứng thú ăn uống. Dù sao cũng thưởng thức hương vị rồi, Dương Bách Xuyên bèn thưởng hết chỗ đồ ăn còn lại cho yêu vương Tiểu Bạch.

Yêu vương Tiểu Bạch vốn khó chịu vì bị cô nhóc Đường Đường đánh, bây giờ nghe Dương Bách Xuyên nói thưởng món ngon cho mình, nó lập tức hết khó chịu, reo lên một tiếng rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio