Sau khi sư phụ Vân Thiên Tà nhìn thấy xương giao long dưới đáy hồ Tiên Nữ, ông từng nói có lẽ trên trái đất có di tích tu chân.
Bây giờ nhìn thấy bộ xương trong tư thế tĩnh tọa này, Dương Bách Xuyên lập tức cho rằng hang động này chính là di tích nền văn minh tu chân cổ.
So với sức hấp dẫn của rượu Khỉ thì Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy hứng thú với bộ xương này hơn.
Bởi vì người tu chân xuất hiện trên trái đất là chuyện hiếm, đương nhiên việc coi bộ xương khô thành người tu chân chỉ là suy nghĩ trong lòng anh mà thôi, có thể đó là võ giả cũng không chừng.
Con chồn Hương Hương tham ăn dẫn đầu chạy băng băng đến hồ rượu Khỉ rồi nhoài ra bờ hồ, cái đầu nhỏ ngụp vào trong rượu Khỉ.
Lần này nó chọc cho vua khỉ lông vàng trong tay Dương Bách Xuyên phát ra tiếng kêu "kéc kéc" quái dị, bầy khỉ phía sau cũng kêu theo, như thể đang tố cáo con chồn uống trộm rượu Khỉ của chúng nó.
Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi, véo cổ vua khỉ lông vàng làm nó bị đau phải ngậm miệng.
Một đám khỉ phía sau cũng yên tĩnh, vẫn giữ khoảng cách với Dương Bách Xuyên, trơ mắt nhìn con chồn uống rượu bên bờ hồ.
Dương Bách Xuyên biết con chồn tham ăn nên cũng mặc kệ nó. Dù sao cũng có cả một hồ rượu Khỉ, nó không uống hết được. Anh dứt khoát đi đến trước bộ xương quan sát.
Bộ xương ngồi trên giường đá, trên người chỉ có một bộ quần áo màu vàng ánh tím kiểu cổ không bị mục nát, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Dương Bách Xuyên lễ phép khom người vái ba lạy.
Nào ngờ sau khi anh vái xong, bộ xương này bỗng vỡ vụn.
Biến cố bất ngờ xảy ra làm Dương Bách Xuyên giật mình, vội vàng chắp hai tay trước ngực khấn: "Xin tiền bối đừng trách tội, con cũng chỉ vô tình đi nhầm vào bảo địa. Xin đừng trách con, đừng trách con..."
Anh khấn một tràng rồi mới đứng dậy, nhưng ngay sau đó anh trông thấy trên giường có một dòng chữ.
Anh đi đến thổi sạch bụi, trên đó viết một dòng chữ phồn thể: "Người có duyên có thể xem ngọc giản, ta tặng cơ duyên bên trong!"
"Ngọc giản? Đó là cái quỷ gì?" Dương Bách Xuyên ngạc nhiên, lẩm bẩm một mình. Anh vừa dứt lời, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà lập tức vang lên trong đầu: "Con đúng là đồ lười biếng! Ngọc giản là công cụ người tu chân dùng để ghi chép các loại thông tin, giống như sách của người bình thường. Vi sư bảo con học thuộc những điển tịch và ghi chép liên quan đến tu chân nhưng con không đọc, nếu con đọc thì làm gì có chuyện đến ngọc giản cũng không biết. Thật mất mặt!" Dương Bách Xuyên nghe sư phụ nói vậy, hiếm thấy mặt đỏ bừng lên, nhưng anh vẫn cãi cố: "Lão già chết tiệt, đống điển tịch hỗn tạp đó có phải công pháp tu luyện đâu, nó cũng chẳng quan trọng. Con chỉ chọn đọc những thứ có ích thôi biết không?" Đúng là anh không đọc hết các cuốn điển tịch sư phụ truyền lại. "Thằng nhóc thúi còn cãi bướng hả? Vi sư nói cho con biết, lăn lộn ở tại tu chân giới thì kiến thức là quan trọng nhất. Ví dụ như hôm nay đến ngọc giản con cũng chẳng biết, nếu đồn ra ngoài thì chẳng phải sẽ bị người ta cười rụng răng sao? Hơn nữa, tất cả chi chép trong Bách khoa toàn thư tu chân mà vi sư đưa cho con đều viết về những thứ liên quan đến tu chân, giúp con mở mang kiến thức. Chẳng hạn như bây giờ, con biết được bao nhiêu loài thực vật mọc trong hang dung nham này?