Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

chương 2780

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, nhìn Lục Yên Chi và nói: "Ngươi gọi ta là đại ca, sao ta có thể bỏ mặc ngươi một mình? Ngươi coi Dương Bách Xuyên ta là hạng người ham sống sợ chết hay là hạng ích kỷ?

Nghe đây, từ giờ trở đi chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Hơn nữa ngươi không cần lo lắng, nơi này Thái Hoang chứ không phải thế giới bên ngoài, người khác không dùng được linh thức nhưng ta có thể nói cho ngươi biết đại ca của ngươi có thủ đoạn sử dụng linh thức.

Thậm chí ta không chỉ có một thủ đoạn giữ mạng này đâu. Việc bây giờ chúng ta phải làm là kéo giãn khoảng cách với đám Nguyên Thần Huyễn. Bọn họ di chuyển thì chúng ta cũng di chuyển, cho dù Nguyên Thần Huyễn cảm ứng được ngươi thì sao chứ? Có thể đuổi kịp hẵng nói.

Cho dù bọn họ đuổi kịp đi chăng nữa, ta cũng cho bọn họ ăn hành. Vì vậy ngươi đừng lo lắng, đã có đại ca ở đây. Bây giờ chúng ta lập tức rời đi, cứ để Nguyên Thần Huyễn đuổi theo đằng sau là được. Dù sao bọn họ cũng không đuổi kịp chúng ta trong một chốc một lát được, chúng ta tới hẻm vực Linh Dược trước."

Nghe thấy những lời khí phách đầy kiên quyết của Dương Bách Xuyên, Lục Yên Chi vững lòng hơn nhiều. Dương Bách Xuyên nói có biện pháp đối phó với Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương, nàng ta nửa tin nửa ngờ.

Nhưng Dương Bách Xuyên nói sẽ không bỏ mặc mình, nàng ta vô cùng vui vẻ. Lục Yên Chi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Dương Bách Xuyên, trong lòng tràn đầy cảm động.

Nàng ta cũng biết lúc này mình không được giở tính trẻ con, không thể chọc Dương Bách Xuyên không vui, vì vậy bèn nói: "Vậy... vậy ta nghe lời Dương đại ca: "

"Thế mới đúng chứ! Đi thôi, Thái Hoang mênh mông, Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương muốn đuổi kịp chúng ta cũng không dễ." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa gọi thú Ngũ Hành ra ngoài, xoay người cưỡi lên lưng thú Ngũ Hành, sau đó vươn tay ra hiệu cho Lục Yên Chi ngồi lên.

Lục Yên Chi do dự giây lát rồi xoay người ngồi lên lưng thú Ngũ Hành. Lúc này, nàng ta nghe thấy Dương Bách Xuyên nói.

"Tiểu Ngũ chạy với tốc độ nhanh nhất có thể đi!" Dương Bách Xuyên nói với thú Ngũ Hành.

"Hai người ngồi vững nhé! Yên tâm đi, có ta ở đây, hai lão già kia đừng hòng đuổi kịp chúng ta." Thú Ngũ Hành hờ hững nói.

Con chồn kêu chít chít, ngồi lên đầu thú Ngũ Hành, tựa như muốn nói ngươi đừng khoác lác. Trước giờ con chồn luôn là lão đại xứng danh trong đám linh thú của Dương Bách Xuyên không phải vì thực lực mạnh mẽ, mà là vì nó được Dương Bách Xuyên yêu thích.

Vì thế, thú Ngũ Hành không dám làm gì con chồn, trái lại còn phải lấy lòng nó.

Bởi vì thỉnh thoảng con chồn sẽ phun ra một quả linh đào từ trong miệng ra xem như ăn cơm, lúc vui vẻ nó có thể thưởng cho thú Ngũ Hành một quả.

Càn khôn trong bụng con chồn chứa không biết bao nhiêu đồ ăn ngon, thú Ngũ Hành thấy nó ăn linh dào thỏa thích, hỏi ra mới biết nó trộm trên núi linh đào trong không gian bình Càn Khôn.

Sau khi biết chuyện, thú Ngũ Hành trợn tròn mắt. Lúc đó Dương Bách Xuyên thu hắn ta vào không gian bình Càn Khôn đã nghiêm khắc cảnh cáo hắn ta không được động vào bất cứ thứ gì trong bình Càn Khôn.

Vậy mà con chồn lại có thể trộm linh đào. Tất nhiên thú Ngũ Hành biết là chủ nhân Dương Bách Xuyên ngầm đồng ý. Con chồn thường xuyên ăn linh đào, Dương Bách Xuyên cũng vờ như không thấy.

Nhìn từ điểm này, thú Ngũ Hành biết con chồn rất được lòng Dương Bách Xuyên, khiến lòng hắn ta chua lè.

Hơn nữa, lúc ở Tinh Thần Môn hắn ta cũng từng nghe Hầu Đậu Đậu kể chuyện về con chồn. Hầu Đậu Đậu nói hồi bé nó và lão đại chồn sống bên nhau, mỗi lần gây họa Dương Bách Xuyên toàn đánh nó, chưa bao giờ đánh con chồn.

Từ đó, thú Ngũ Hành hiểu ra con chồn mới là lão đại.

Nếu không, hắn ta đường đường là thú Ngũ Hành, được mệnh danh là ngũ hành vương, há lại cho một con linh thú nhỏ ngồi lên đầu?

Mặt khác, thật ra thú Ngũ Hành đã nhận được không ít linh đào từ con chồn, giữa bọn chúng đã thiết lập quan hệ khăng khít.

Thú Ngũ Hành đã ăn linh đào trong không gian bình Càn Khôn, có thể nhanh chóng bổ sung yêu khí trong cơ thể, tuy không có nhiều tác dụng với tu vi, nhưng ăn ngon vô cùng.

Hắn ta còn muốn lừa thêm mấy quả trong tay con chồn đấy.

Con chồn khinh bỉ, thú Ngũ Hành không để bụng chút nào, mỉm cười nói: "Chồn không tin thì chúng ta thi tốc độ nhé?"

"Chít chít chít..."

Con chồn kêu chít chít, Dương Bách Xuyên nghe mà buồn cười. Nó nói: "Thú Ngũ Hành ngươi ngốc thế, ta có thể thoải mái ngồi trên đầu ngươi thì cần gì phải thi tốc độ? Không thi thì ta cũng là lão đại của ngươi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio