Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

chương 3022

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộ Trường Phong cười khổ trong lòng. Y biết rằng đến khi chuyến đi hành cung Thiên Yêu kết thúc, mình phải rời đi trước mới được, phải báo cho thánh chủ biết vị sư tổ trẻ tuổi này đã gây họa để cho thánh thủ giải quyết. Nếu không, vị sư tổ trẻ tuổi này chỉ có đường chết.

Sau khi gặp nhau, mấy người cũng bước vào trận pháp truyền tống ở linh trì. Chung quy vẫn phải tiếp tục xông vào một hành cung mới được.

Mộ Trường Phong vừa đi vừa giới thiệu cặn kẽ về lịch sử và tình hình của chín thánh địa lớn cho Dương Bách Xuyên. Y biết mình cần phải làm cho vị sư tổ này kiềm chế tính tình một chút, nếu không sẽ xảy ra chuyện.

Một khi năm thánh địa lớn thật sự bắt tay hợp tác thì ngay cả Trường Sinh Điện cũng không phải là đối thủ.

Hiện tại Mộ Trường Phong vô cùng nhức đầu về sư tổ Dương Bách Xuyên. Y quyết định từ giờ trở đi nhất định phải theo sát vị sư tổ này kẻo hắn lại gây họa.

May mà vị sư tổ này vẫn chưa đắc tội thánh địa Đao Chủng và U Linh Chi Đô. Nếu không các thế lực này cùng đứng về một phe thì ở trong hành cung cũng rất nguy hiểm chứ đừng nói chi đến bên ngoài.

Người khác không biết, nhưng Mộ Trường Phong biết rõ Thông Tiên Lệnh trong tay Mai Hoa tiên tử của Thông Tiên Cung có uy lực nhường nào. Ngoài ra còn có U Linh Chi Đô thần bí cũng là thế lực không dễ đối phó.

Nếu không đi theo Dương Bách Xuyên, Mộ Trường Phong thật sự sợ hắn sẽ đắc tội với U Linh Chi Đô và thánh địa Đao Chủng, như vậy sẽ đắc tội hết lượt, không chừng Dương Bách Xuyên sẽ bị sát hại tập thể, y chẳng có cách nào cứu được vị sư tổ trẻ tuổi này.

Đoàn người bước vào trận pháp truyền tống ở linh trì, chớp mắt đã đến một tế đàn, trước mắt là rừng rậm nguyên thủy mênh mông vô bờ.

Nơi này là hành cung của Thiên Cơ Tinh Bạch Hổ Thiên Yêu Vương.

Theo lời của Mộ Trường Phong, hành cung của Bạch Hổ Thiên Yêu Vương nằm trong rừng rậm ở trung tâm không gian này, cũng có thể nói cả thế giới nhỏ nơi này đều là rừng rậm bạt ngàn,

Trung tâm rừng rậm có một cái cây cao rợp trời, mọc ra từ máu thịt của Bạch Hổ Thiên Yêu Vương, là một cây cổ đằng.

Chỗ đó cũng là vị trí của trận pháp truyền tống đến hành cung tiếp theo.

Mộ Trường Phong nói: "Sư tổ, nơi đây là rừng nguyên thủy với cổ thụ che trời. Không giống những nơi khác, nơi này có quá nhiều yêu thú hoang dã rất mạnh, không dễ đến gần, cần phải chém giết xông qua.

Song, có một điểm kỳ lạ xin sư tổ ghi nhớ. Có lẽ yêu thú ở đây chịu ảnh hưởng của sức mạnh tinh huyết của Bạch Hổ Thiên Yêu Vương, từ đó sinh ra yêu thú dị biến không có trí tuệ, tất cả đều là hung thú. Một khi ra tay thì phải giết chết, nếu không chúng sẽ tấn công mạnh mẽ.

Còn nữa, sau khi đến chỗ cổ đằng, hoặc phải gọi là cây Hổ Đằng, sư tổ tuyệt đối không được chạm vào hoa trên cây. Cây đó là tinh huyết của Bạch Hổ Thiên Yêu Vương thành tinh, không biết đã dựng dục bao nhiêu năm rồi. Hoa có màu trắng sữa, nở mãi không tàn. Một bông hoa rơi xuống đất sẽ biến thành một con yêu thú Bạch Hổ có thực lực Đại Thừa, rất khó đối phó.

Mấy lần trước chúng ta đến đây đều có rất nhiều đệ tử chết vì hoa cổ đằng. Nhưng không chạm vào thì không sao."

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết, nhưng vẫn có nghi vấn: "Nếu hoa cổ đằng nguy hiểm thì tại sao các ngươi còn phải chạm vào, dẫn đến đệ tử mất mạng?" Hắn nghĩ nhất định là hoa cổ đằng có gì đó không bình thường.

Mộ Trường Phong nhìn Dương Bách Xuyên, do dự giây lát, cuối cùng vẫn nói ra: "Thật ra hoa cổ đằng kia là một loại thiên tài địa bảo, chứa đựng linh lực hệ Mộc vô cùng cường đại. Linh thực chứa trong một bông hoa có thể giúp một tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ tăng thêm thực lực bằng trăm năm khổ tu.

Tuy nhiên, một khi chạm vào hoa cổ đằng, nó sẽ biến thành thú yêu hồn Bạch Hổ có thực lực tương đương tu sĩ Đại Thừa. Vì vậy, không có thực lực mạnh thì sẽ chết, ta không kiến nghị sư tổ động vào. Có rất nhiều thiên tài địa bảo, không cần phải động vào hoa cổ đằng."

Dương Bách Xuyên đã hiểu. Lúc trước hắn còn hỏi Mộ Trường Phong xem Thiên Cơ Tinh Bạch Hổ Thiên Yêu Vương có bảo vật gì.

Các hành cung khác đều có bảo vật, vậy thì Thiên Cơ Tinh Bạch Hổ Thiên Yêu Vương cũng có mới đúng. Mộ Trường Phong không nói, thì ra là hoa cổ đằng, nhưng hoa cổ đằng là cơ duyên nhưng cũng rất nguy hiểm.

Thiết nghĩ nơi này thật kỳ lạ.

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã biết, sẽ không chạm vào hoa cổ đằng. Đoàn người đi xuống tế đàn, tiến vào rừng rậm...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio