Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

chương 3057

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đây gọi là Cửu Cung Âm Dương Đỉnh Phong Trận, trận này hư hư thực thực, thật thật giả giả, sinh cũng là tử, tử cũng là sinh, đúng là con tìm thấy sinh môn rồi, nhưng lại cần đảo lộn âm dương lại, bây giờ nghe vi sư, trên cơ sở của sinh môn nghịch chuyển trận quyết tử môn.”

Sau khi Vân Thiên Tà nói xong, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy bình Càn Khôn ở cánh tay trái chợt nóng lên, sau đó hai lực Thần Hồn đã tiến vào trong cửa lớn.

Ngay sau đó từng phù văn trên cửa lớn bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt phù văn hỗn loạn, cửa lớn mở ra biến mất không thấy đâu.

Ngay sau đó đã nghe thấy sư phụ nói: “Bắt đầu đi, chín chín tám mốt thủ quyết nghịch chuyển trận pháp, thi pháp nghịch hành theo vị trí cửu cung.”

Dương Bách Xuyên hơi trợn mắt há hốc mồm, lấy lại tinh thần rồi vẫn làm theo lời của lão già, từng thủ quyết nghịch chuyển trận pháp đánh lên cửa lớn.

Sau khi Dương Bách Xuyên đánh ra chín chín tám mốt thủ quyết nghịch chuyển trận pháp, trên cửa lớn lại xảy ra biến hóa lần nữa.

Cửa sinh mà Dương Bách Xuyên mở ra lúc trước lấp lánh ánh vàng, còn cửa sinh mà hắn mở theo chỉ dẫn của sư phụ lại đen ngòm.

Hai cửa này hoàn toàn trái ngược.

Nếu không phải Dương Bách Xuyên biết sư phụ là Tán Tiên Chí Tôn, thì hắn sẽ cho rằng đối phương là tên lừa gạt.

"Con vào đi." Lúc này, giọng nói của Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.

"Hix... Người có chắc đây là cửa sinh không sư phụ?" Dương Bách Xuyên nhìn cánh cửa đen ngòm, không tài nào tin được. Sau khi vào đó sẽ có gì?

Câu hỏi nghi vấn của Dương Bách Xuyên khiến Vân Thiên Tà mắng to: "Thằng nhóc thúi, ta đã nói với con đây là trận pháp đảo lộn âm dương, cái gì cũng đảo lộn âm dương hết, con có vào hay không thì tùy, ta mặc kệ đấy."

Mắng xong Vân Thiên Tà lập tức im luôn.

Dương Bách Xuyên hắng giọng, cũng biết là trước giờ sư phụ chưa từng sai lầm.

"Nhỏ mọn ghê, con chỉ hỏi một chút mà cũng không cho."

Dương Bách Xuyên vừa lẩm bẩm vừa bước vào cánh cửa đen ngòm.

Đá Đả Tiên vẫn luôn đi theo phía sau Dương Bách Xuyên. Thấy Dương Bách Xuyên đi vào cánh cửa đen ngòm, nó không nhịn được lên tiếng: "Chủ nhân ơi, ngươi chắc chắn là mình không nhầm chứ?"

Trước đó đá Đả Tiên thấy sau khi Dương Bách Xuyên đánh ra một loạt thủ quyết trận pháp vào cánh cửa đại điện, một cánh cửa vàng lấp lánh mở ra. Nhưng khi sắp đi vào hắn chợt dừng lại, tiếp tục đánh ra chín chín tám mươi mốt thủ quyết, sau đó cánh cửa đen ngòm hiện ra.

Bây giờ Dương Bách Xuyên lại muốn đi vào cánh cửa đen ngòm, điều này khiến đá Đả Tiên khó mà tin được. Có phải Dương Bách Xuyên nhầm không?

Cánh cửa đem ngòm khiến đá Đả Tiên nhìn mà hoảng hốt, cảm thấy không đáng tin.

"Nói nhảm gì đó, mau đi theo ta." Tên họ Dương nào đó bị sư phụ mắng nên rất khó chịu, đúng lúc đá Đả Tiên động vào ổ kiến lửa.

Sau đó, Dương Bách Xuyên bước vào cánh cửa đen ngòm, biến mất không còn tăm hơi. Đá Đả Tiên đành phải đi theo.

...

Một giây sau, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn. Khi mở mắt ra, hắn nhìn thấy một khoảng sân có hoa đào nở rộ.

Đình đài lầu các, hoa đào nở rộ khắp sân, trời xanh mây trắng nắng vàng.

Dương Bách Xuyên hết sức kinh ngạc. Từ khi vào Thái Hoang, hắn chưa từng nhìn thấy mặt trời, toàn bộ Thái Hoang là một không gian mịt mù màu vàng đất. Thiên Yêu Hành Cung cũng thế, nào có mặt trời gì?

Không ngờ nơi này lại có mặt trời, thật sự là trời trong nắng ấm.

Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu hắn: đây là ảo giác.

Nhưng ánh nắng chiếu vào người thật sự ấm áp, đó chính là mặt trời.

Lúc này, đá Đả Tiên lóe lên ánh sáng xanh xuất hiện.

"Ơ... Đây là đâu vậy chủ nhân?"

"Ta còn muốn hỏi ngươi đấy." Dương Bách Xuyên trợn mắt đáp.

"Mọi sinh linh đều biết Thái Hoang không có mặt trăng mặt trời, không phân biệt ngày đêm. Xem ra nơi này có gì đó kỳ lạ." Sau khi đá Đả Tiên biến thành đứa trẻ, nó nói chuyện luôn tỏ vẻ người lớn chững chạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio