Nói xong, cô giới thiệu với Dương Bách Xuyên: "Đây là anh họ của em Triệu Vũ Linh, con trai cả của bác hai."
"Cậu chính là Dương Bách Xuyên?" Triệu Vũ Linh trầm giọng hỏi, trong ánh mắt là vẻ khinh thường sâu sắc.
Dương Bách Xuyên nhíu mày, anh không quen biết Triệu Vũ Linh, chả hiểu sao lại có cảm giác đối phương rất chán ghét mình, hơn nữa trong ánh mắt còn tràn đầy xem thường.
Chẳng qua Dương Bách Xuyên lập tức nhịn xuống, ai bảo người ta là anh họ của Triệu Nam chứ?
Cho dù Triệu Vũ Linh là cổ võ giả Ám Kình tầng bốn, đối phương muốn dùng khí thế võ giả đè ép anh nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, chút khí thế ấy hoàn toàn chưa đủ nhìn.
Anh gật đầu, không mặn không nhạt nói: "Đúng vậy, tôi chính là Dương Bách Xuyên."
Triệu Vũ Linh lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức nói với Triệu Nam: "Nam Nam, em đi ra ngoài trước đi, anh nói mấy câu với Dương Bách Xuyên."
"Anh có lời gì cứ nói ra, có gì mà em không thể nghe." Triệu Nam nhíu mày, với tính tình của anh họ cô ấy, sợ rằng Dương Bách Xuyên sẽ chịu thiệt.
"Em ra ngoài đi, anh có thể làm gì cậu ta chứ." Triệu Vũ Linh hơi nâng giọng, khiến cho cả người Triệu Nam run lên. Quy củ truyền nam không truyền nữ của nhà họ Triệu đã định trước địa vị ở nhà của phụ nữ luôn thua kém đàn ông, nếu không phải ba cô ấy nắm giữ tài chính của nhà họ Triệu thì vị anh họ này đã không nói như thế, đổi lại một cô gái họ Triệu khác, Triệu Vũ Linh đã nổi giận từ lây.
Ở nhà họ Triệu, nhà bác cả và bác hai là hai dòng chính kế thừa cổ võ, bởi vì ba cô ấy không có con trai, chỉ có một đứa con gái nên địa vị của Triệu Vũ Linh rất cao, xem như nhân vật hàng đầu ở Yên Kinh này.
Dương Bách Xuyên cũng không muốn làm Triệu Nam khó xử, ném cho cô ấy một ánh mắt an ủi: "Nam Nam, em đi ra ngoài trước đi, không có việc gì đâu."
Đối với cổ võ giả Ám Kình tầng bốn Triệu Vũ Linh, Dương Bách Xuyên đang ở Luyện Khí kỳ tầng ba hoàn toàn không sợ hãi, Tu Chân giả có thủ đoạn, cổ võ giả cùng lắm chỉ là một đối thủ tiềm năng mà thôi.
Dương Bách Xuyên còn có Chân Nguyên Ly Hỏa và linh thức diệu dụng, chỉ cần linh thức đã đủ để anh chiếm ưu thế rồi.
Ba trăm sáu mươi độ trong phạm vi ba mét không góc chết, tất cả đều hiện lên trong đầu anh, thử hỏi, bàn về đánh nhau anh sợ người nào?
Huống chi Dương Bách Xuyên còn phát hiện công dụng khác của linh thức, Triệu Vũ Linh chỉ là một cổ võ giả mà thôi.
Triệu Nam liếc Dương Bách Xuyên một cái, cuối cùng ôm lo lắng rời khỏi văn phòng.
Đợi sau khi Triệu Nam rời đi, sắc mặt Triệu Vũ Linh lạnh xuống không độ, mở miệng nói thẳng: "Dương Bách Xuyên, tuy rằng cậu đánh Diệp Khai và Mã Tiểu Lục, có chút thực lực nhưng hai tên kia chỉ là hạng tôm tép, trong thế gia cổ võ còn có cả Ám Kình đỉnh phong, là sự tồn tại cậu không tưởng tượng nổi. Vì vậy tôi khuyên cậu nên chia tay em gái tôi, cậu không xứng với con bé. Hoặc nói cách khác, cậu không có gia tộc và thế lực hùng mạnh, không xứng với nhà họ Triệu chúng tôi. Triệu Nam đã có hôn ước với Diệp Khai, do ông cụ hai nhà xác định, đây là chuyện không thể sửa đổi, lần này tôi đến cũng vì muốn dẫn con bé trở về.
Về phần cậu, tôi sẽ xem như cậu chưa từng xuất hiện, cậu cũng đừng ngây thơ cho rằng em gái tôi đồng ý hẹn hò với cậu thì cậu có thể trở thành bạn trai của con bé, nhà họ Triệu kết thông gia với nhà họ Diệp gia vì lợi ích hai bên, vì vậy cậu đừng hòng phá hư. Nếu như cậu khăng khăng cố chấp, cho dù nhà họ Triệu tôi không làm gì, chỉ mỗi lửa giận của nhà họ Diệp đã đủ khiến cậu chịu không nổi rồi, biết tại sao cậu đánh Diệp Khai mà đến bây giờ nhà họ Diệp vẫn không động đến cậu không?" Dương Bách Xuyên híp mắt, cười tủm tỉm: "Vì sao?"