Dương Bách Xuyên suy nghĩ một hồi vẫn là nói cho Ninh Kha biết, dù sao Ninh Kha cũng đang điều tra vụ án này, mặc dù công ty đấu giá Triệu thị ở Cố Đô cũng chỉ là một công ty nhỏ đối với gia tộc Triệu khổng lồ, nhưng là đặt ở Cố Đô cũng rất có trọng lượng, công ty đấu giá bị mất bức tranh cổ trị giá hơn một tỷ, đây là vụ án lớn, cho nên Ninh Kha là đội trưởng cảnh sát hình sự chắc chắn sẽ tự mình điều tra vụ án.
Nếu như nói cho Ninh Kha biết đã có manh mối, hoặc là có thể giúp cô ta có được công lao phá vụ án này, hơn nữa bên người có cảnh sát hỗ trợ, Dương Bách Xuyên cảm thấy có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
“Đã có tin tức về bức tranh cổ mà công ty đấu giá Triệu thị bị mất, cô có muốn cùng đi xem thử không?” Dương Bách Xuyên nói với Ninh Kha.
“Cái gì?” Ninh Kha lập tức đứng lên, mấy ngày nay cô ta điều tra vụ án này có áp lực rất lớn, đã mấy ngày cũng không được nghỉ ngơi rồi, nghe được Dương Bách Xuyên nói có tin tức nên cô ta lập tức kích động lên.
Nhưng ngay sau đó cô ta phản ánh: “Không đúng, cảnh sát chúng tôi còn chưa có manh mối, anh lấy tin tức ở đâu chứ?”
“Cô quan tâm nhiều như vậy làm gì, bây giờ tôi đi xem thử, cô có thích đi hay không.” Dương Bách Xuyên nói xong liền đứng dậy rời đi.
Ninh Kha tức giận mắng to: “Đồ khốn khiếp, lại dám đối xử với bà đây như thế, thái độ gì đây, Dương Bách Xuyên, anh đứng lại cho bà đây ngay.”
Lúc này Ninh Kha lập tức đuổi theo.
Mà Dương Bách Xuyên bị Ninh Kha quát lớn như thế thật sự cảm thấy có chút mất mặt, nhà hàng tây hiện giờ đều là những quan lớn đến ăn cơm, bà cô này quát lớn như thế quá mất mặt, anh không chỉ không đứng lại mà còn bước đi nhanh hơn xuống tầng.
Sau khi lên xe, Dương Bách Xuyên ở trên xe chờ Ninh Kha.
Sau khi Ninh Kha nhìn thấy xe của Dương Bách Xuyên, cô ta không nói nhiều mà lập tức ngồi ở ghế phụ: “Đồ khốn khiếp nhà anh không chờ một chút được à ~”
Cô tức giận nói chuyện, cũng thấy được Hầu Đậu Đậu và con chồn Hương Hương ngồi ở ghế sau, lập tức bị hai thằng nhóc kia hấp dẫn.
“Oa, thú cưng thật đáng yêu nha~” Trong lúc nói chuyện, cô ta còn chạm vào con chồn, nhưng con chồn không thèm cho cô ta mặt mũi nhảy ra.
Ngược lại, con khỉ Hầu Đậu Đậu háo sắc lại chủ động nhảy vào trong ngực Ninh Kha.
Dương Bách Xuyên nhìn thấy bộ dáng Hầu Đậu Đậu, vẻ mặt đen lại, trong lòng mắng to: “Em gái mày, Hầu Đậu Đậu, đậu hũ bị mày ăn hết rồi đấy.”
Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, móng vuốt lông xù của Hầu Đậu Đậu vươn tới lồng ngực của Ninh Kha, chọc cho Ninh Kha cười khanh khách, thậm chí còn khen Hầu Đậu Đậu thật đáng yêu.
Đối với Hầu Đậu Đậu, Dương Bách Xuyên cũng không nói gì, chỉ vừa tức giận vừa hâm mộ, anh hận không thể thế chỗ của Hầu Đậu Đậu, nhưng vẫn không thể nói với Ninh Kha đây là con khỉ Hầu Đậu Đậu háo sắc, nếu như nói cho cô ta biết, chẳng phải là thừa nhận chủ nhân của nó cũng háo sắc sao?
Trong lúc tức giận bất bình, Dương Bách Xuyên lái xe thẳng đến quán trà này.
Sau khi đến nơi xuống xe, Dương Bách Xuyên ôm con chồn vào trong lòng, còn lại Hầu Đậu Đậu thì nhốt ở trong xe. Chọc cho Ninh Kha bất mãn nói: “Tại sao anh lại nhốt Hầu Đậu Đậu ở trong xe thế, thật là đáng thương.” “Nó thích ở trong xe, để bên ngoài sẽ chạy mất đấy.” Dương Bách Xuyên nói qua loa một câu rồi đi thẳng vào trong quán trà.