Dương Bách Xuyên cảm ơn Dương Lâm, sau đó đi cùng Ninh Kha đến thẳng khách sạn Cố Đô định ngồi canh cửa.
Mặc dù biện pháp này xưa rồi, nhưng cũng được xem là biện pháp hữu hiệu nhất.
Còn biện pháp vào khách sạn điều tra thông tin khách hàng thì bị Dương Bách Xuyên gạt bỏ ngay lập tức. Kẻ trộm làm mấy thân phận giả là chuyện đơn giản như cơm bữa.
Vì vậy, nếu như siêu trộm Đường Cổ đang ở khách sạn Cố Đô, thì biện pháp đơn giản nhưng hữu hiệu nhất là cắm chốt chờ.
Siêu trộm Đường Cổ là cổ võ giả nên khác với người bình thường, trên người có khí huyết và hơi thở đặc trưng. Từ đó Dương Bách Xuyên có thể thu nhỏ phạm vi, chỉ cần là võ cổ giả thì không thể thoát khỏi ánh mắt anh.
Từ lúc ra khỏi quán trà ngồi lên xe, Ninh Kha vẫn luôn bĩu môi giận dỗi Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên nhìn cô ta, nhếch môi nở nụ cười: "Tôi đưa cô về nhé?"
"Đừng hòng bỏ lại tôi, tôi cũng phụ trách vụ án này đấy! Hơn nữa anh đừng tưởng tôi không biết võ cổ giả. Nếu cặp siêu trộm kia là võ cổ giả thì lực lượng cảnh sát bình thường chắc chắn không thể làm gì được. Tôi đi chung với anh." Ninh Kha nói một tràng khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc.
Anh thầm nghĩ trong đầu: "Xem ra gia thế của cô nàng này không đơn giản, biết sự tồn tại của võ cổ giả."
Tuy nhiên Dương Bách Xuyên không tán thành chuyện cô ta muốn đi theo. Anh nói: "Lạy hồn, đây chỉ là một suy đoán mà thôi, vẫn chưa chắc chắn có phải cặp siêu trộm này lấy trộm tranh cổ hay không. Cho dù đúng là hai người này thì cũng chưa chắc bọn họ đang ở khách sạn Cố Đô. Cho dù người ta ở đó, chúng ta cũng không biết mặt mũi thế nào. Tôi chỉ đến đó xem thử thôi, cô đừng đi theo tôi."
"Vậy cũng không được. Mặc dù tôi không thích người nhà họ Dương ở Cố Đô, nhưng phải công nhận là nhà bọn họ có chút thế lực trong thế giới ngầm, thông tin mà Dương Lâm nhận được hẳn là đáng tin. Hơn nữa, tôi có thể đến khách sạn điều tra tư liệu giúp anh. Dù nói gì đi chăng nữa tôi cũng phải đi cùng anh." Ninh Kha bày ra dáng vẻ tôi cứ bám theo anh đấy.
"Tùy cô, nhưng đến lúc đó cô phải nghe lời tôi. Còn việc điều tra tư liệu của khách sạn thì bỏ đi, cô cho rằng người ta sẽ dùng thân phận thật chắc?"
"Được! Dù sao giác quan thứ sáu cũng mách bảo tôi rằng anh có thể tìm được cặp siêu trộm."
"Ha ha, cảm ơn cảnh sát Ninh khích lệ."
Hai người đấu võ miệng, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Cố Đô.
Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên dắt theo Hầu Đậu Đậu và con chồn.
Anh định đến phòng cà phê trong đại sảnh khách sạn cắm chốt với tâm lý ăn may. Nhưng lúc đi vào anh bị bảo vệ ngăn lại: "Xin lỗi anh, không thể mang thú cưng vào khách sạn." "Hix!" Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ còn có quy định này. Lúc này, Ninh Kha đắc ý nhìn Dương Bách Xuyên rồi lấy thẻ cảnh sát ra kèm một câu "cảnh phá án". Bảo vệ lập tức yên tâm. "Bây giờ anh đã biết lợi ích của bà đây chưa?" Cô ta đắc ý nói với Dương Bách Xuyên.
"Xem như có chút tác dụng, ha ha!"