Hai người vừa xuất hiện đã thu hút ánh nhìn của mọi người ở cửa khách sạn. Đặc biệt là chiếc xe BMW mới tinh đằng sau Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh đã làm cho rất nhiều cô gái đến tham dự hôn lễ bắt đầu âm thầm tính toán lát nữa sẽ cưa cẩm Dương Bách Xuyên như thế nào.
Dương Bách Xuyên đi tới trước mặt Hoàng Ly và Tạ Đỉnh, khẽ mỉm cười nói: "Linh Linh, giới thiệu với em hai vị này là nhân vật chính của ngày hôm nay: Hoàng Ly và chồng chưa cưới của cô ấy... à không, bây giờ phải gọi là chồng mới đúng. Ừm, chú Tạ tạ đỉnh."
Dương Bách Xuyên cố ý gọi Tạ Đỉnh thành tạ đỉnh (*), đằng trước còn kèm theo từ chú hết sức chân thành.
(*) Chơi chữ: tên nhân vật là Tạ Đình (15/), nhưng Dương Bách Xuyên gọi là tạ đỉnh (15/TT: hói đầu). Hai từ này phát âm giống nhau (xièding).
Hoàng Ly và Tạ Đình nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì sắc mặt xanh mét. Hoàng Ly nghĩ rằng Dương Bách Xuyên gọi chú Tạ Đỉnh tức là đang châm chọc cô ta tìm một lão già, tham tiền hám của. Nhưng sự thật đúng là vậy, cho nên mặt Hoàng Ly bỏng rát.
Mà Tạ Đình bị Dương Bách Xuyên gọi là chú cũng run rẩy cả người, gằn giọng nói: "Dương Bách Xuyên, năm nay Tạ mỗ mới ba mươi mốt tuổi, cậu gọi tôi là anh thì tôi mới dám nhận."
Dương Bách Xuyên cười ha hả, giọng ngân dài: "Ồ... xin lỗi nha, năm nay tôi mới hai mươi mốt tuổi. Nói vậy thì chú lớn hơn tôi những mười tuổi, hình như tôi gọi là chú cũng đâu có sai. Nếu gọi anh... ha ha, tôi không có người anh nào hói như vậy."
"Dương Bách Xuyên, anh..." Hoàng Ly không nghe nổi nữa, xem như cô ta đã hiểu ra hôm nay Dương Bách Xuyên đến để vả mặt, trả thù chuyện hôm ấy hai cô cháu Hoàng Ly sỉ nhục anh ở công viên.
Nghĩ tới đây, Hoàng Lỵ trầm giọng nói: "Cứ coi như trước đây tôi có lỗi với anh, nhưng hôm nay là lễ kết hôn của tôi, cầu xin anh đừng náo loạn có được không? Anh nể tình chúng ta ngày trước mà giữ thể diện cho tôi nhé?"
Dương Bách Xuyên thầm cười khẩy trong lòng: "Mẹ kiếp, lúc trước cô và cô út cùng nhau sỉ nhục tôi, sao không nghĩ tới thể diện của tôi?"
Giờ phút này Dương Bách Xuyên rất muốn hét to.
Nhưng đúng lúc này giọng nói của Hoàng Thanh đột nhiên vọng từ đằng xa tới: "Ly Ly, Tạ Đỉnh mau vào đi! MC đang tìm hai người đó!"
Hoàng Thanh nói đến đây bỗng dừng lại. Cô ta cũng nhìn thấy Dương Bách Xuyên và Liễu Linh Linh thân mật đứng cạnh nhau ở phía đối diện cháu gái và cháu rể. Ngoài ra cô ta còn nhìn thấy chiếc xe đằng sau Dương Bách Xuyên, trong lòng hơi ngờ vực.
Nhưng Hoàng Thanh là kiểu con gái cực kỳ thực dụng, thấy Dương Bách Xuyên mặc lễ phục, bên cạnh còn có một cô gái khiến mình ghen tỵ, cô ta lập tức nghĩ rằng hôm nay Dương Bách Xuyên đến để vả mặt.
Không ngờ mày dám đến thật!
Hôm đó Hoàng Thanh xúi cháu gái đưa thiệp cưới cho Dương Bách Xuyên là để sỉ nhục anh, hoàn toàn không nghĩ rằng Dương Bách Xuyên sẽ đến tham dự hôn lễ của bạn gái cũ.
Ai dè Dương Bách Xuyên chẳng những tới, mà còn dẫn theo bạn gái!
Hoàng Thanh thầm cười khẩy trong lòng. Cô ta biết rõ gia cảnh của Dương Bách Xuyên, lập tức suy đoán tất cả đều là anh thuê.
Cô ta lập tức nhìn Dương Bách Xuyên, đồng thời cười khẩy: "Ái chà Dương Bách Xuyên, không ngờ cậu đến thật. Được đấy, thuê một chiếc BMW tốn không ít tiền nhỉ?"
Châm chọc xong cô ta lại nhìn sang Liễu Linh Linh: "Phì phì phì, vì sĩ diện mà dốc hết vốn liếng nhỉ. Thuê một cô người mẫu xinh đẹp thế này không rẻ đâu. Cô bé à, Dương Bách Xuyên trả cổ bao nhiêu tiền?"
Mấy câu nói của Hoàng Thanh khiến nhiều người ở đây xì xào bàn tán. Thì ra anh chàng Dương Bách Xuyên lái BMW này là kẻ sĩ diện, cả xe và bạn gái đều là đi thuê.
Rất nhiều người nghĩ như vậy, ngay cả Hoàng Ly nghe cô mình nói xong cũng tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó cực kỳ giận dữ, ánh mắt nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy ghét
bo.
Chỉ có Tạ Đỉnh từng lăn lộn trên thương trường biết nhìn người hơn đám Hoàng Thanh một chút. Hắn ta biết rõ chiếc xe BMW 7 Series mẫu mới mà hôm nay Dương Bách Xuyên lái tới chưa được đưa ra thị trường, thế thì làm sao mà thuê được?
Lại thêm cô gái mặc sườn xám bên cạnh Dương Bách Xuyên, chưa nói đến vấn đề cô có xinh đẹp hay không, chỉ riêng khí chất trên người thôi cũng không phải thứ người mẫu có thể sở hữu.
Người mẫu có vẻ ngoài xinh đẹp thì nhiều vô kể, nhưng có người mẫu nào vừa có ngoại hình vừa có khí chất không?
Hơn nữa, Tạ Đình cảm thấy cô gái bên cạnh Dương Bách Xuyên có khí chất đặc biệt giống như thiên kim nhà giàu, trên người toát ra vẻ kiêu ngạo tự nhiên. Tạ Đỉnh từng gặp cô gái có khí chất như thế này một lần, đối phương là con nhà giàu chính hiệu.
Vì lẽ đó, Tạ Đình cảm thấy lời nói của Hoàng Thanh rất vô lý. Nếu không phải nể tình Hoàng Thanh ủng hộ
mình trong công ty, thì Tạ Đỉnh cũng muốn đá văng cô ta kẻo cô ta đắc tội người khác, gây rắc rối cho mình.
Tạ Đỉnh đang định lên tiếng bảo Hoàng Thanh đừng nói nữa thì một chiếc xe hơi chạy đến. Tiếng còi xe vang lên thu hút sự chú ý của mọi người.
Cả Tạ Đỉnh lẫn Hoàng Thanh nhìn thấy chiếc xe này đều ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng bước nhanh tới. Đây là xe của giám đốc công ty, cũng là cấp trên của bọn họ.
Cửa xe mở ra, một người trung niên bốn mươi mấy tuổi ngẩng đầu liếc nhìn, tức thì một đám cấp dưới chạy tới nghênh đón. Ông ta rất hài lòng về điều này.
"Cảm ơn Giám đốc Hướng hạ cố đến đây." Tạ Đỉnh từ xa đi tới bắt tay.
Lúc này Hoàng Thanh giành đi trước, nở nụ cười quyến rũ: "Ôi chao Giám đốc Hướng, ông đến đây đúng là niềm vinh hạnh của Ly Ly nhà tôi."
Hoàng Thanh rất thực dụng, trước mặt Giám đốc Hướng cô ta cười tươi như hoa và chia hai tay ra, khác hẳn vẻ mặt như đưa đám khi đối mặt với Dương Bách Xuyên. Nhưng một giây sau, cả Hoàng Thanh, Hoàng Ly, Tạ Đỉnh và tất cả những người có mặt ở đây đều rớt cả tròng mắt. Chỉ thấy Giám đốc Hướng kích động vươn tay, sải bước đi tới. Nhưng đối tượng bắt tay không phải là Hoàng Thanh và Tạ Đỉnh. Ông ta chẳng liếc mắt lấy một cái, đi lướt qua hai người. Nụ cười trên gương mặt Hoàng Thanh chợt cứng đờ, Tạ Đỉnh cũng vô cùng lúng túng. Trong tầm mắt hai người, Giám đốc Hướng cung kính chạy thẳng về phía cô gái bên cạnh Dương Bách Xuyên. Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy Giám đốc Hướng kích động nói: "Không ngờ tôi lại được gặp cô Liễu ở đây." Liễu Linh Linh nhìn Giám đốc Hướng với vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì cô không quen biết đối phương. Nhưng người ta đã mỉm cười chia tay ra với mình, cô cũng thản nhiên bắt tay ông ta: "Ông là?"