Đúng lúc này Thủy Thần Thạch hét lên: “ Anh ba tiểu tử này không phải là Ám Kình tầng năm sao, hai chúng ta cùng xông lên chẳng lẽ không thắng được, chạy tới trước cửa giương oai, không biết sống chết sao?”
Nói xong thủy Thần Thạch đá một cước về phía Dương Bách Xuyên.
“Lão Tứ không thể~” Thủy Vô Ngân kinh hãi, ba hôm trước toàn bộ cổ võ giới đều chấn động vì Dương Bách Xuyên.
Phân khu Tây Bắc của tổ chức sát thủ Xương Hoa đã bị Dương Bách Xuyên diệt mất, đường chủ Trần Bách Mạng may mắn thoát được một mạng, đã đánh tiếng, muốn nghiền Dương Bách Xuyên thành tro, đuổi giết toàn bộ tổ chức Xương Hoa, hơn nữa Trần Bách Vạn chạy trốn về hướng trụ sở Xương Hoa, tuyên bố sẽ khởi xướng một vụ ám sát tốt nhất Kim Lệnh để giết Dương Bách Xuyên, những lời đồn đại này đều truyền tới từ chính miệng Trần Bách Vạn.
Điều khiến cho cổ võ giới khiếp sợ chính là, Dương Bách Xuyên một mình hạ gục phân khu của tổ chức sát thủ Xương Hoa, chẳng khác gì giết chết cả nhà, loại hành vi này trong cổ võ giới không được chào đón cực kỳ.
Tuy Xương Hoa là tổ chức sát thủ, cũng không được cổ võ thế gia chào đón, nhưng phân khu Xương Hoa cũng là tổ chức cổ võ giả, hành vi tận diệt một đường khẩu Xương Hoa của Dương Bách Xuyên, ở trong mắt rất nhiều cổ võ thế gia giống như diệt môn.
Đây là điều kiêng kị.
Bây giờ thanh danh của Dương Bách Xuyên lan truyền rất rộng, nhưng là danh tiếng xấu, có thể anh không chỉ bị sát thủ của tổng bộ sát thủ Xương Hoa ám sát, mà các gia tộc lớn nói không chừng cũng bỏ đá xuống giếng.
Trong lòng Thủy Vô Ngân rất kiêng nể Dương Bách Xuyên, một người có thể hạ gục đường khẩu sát thủ Xương Hoa chỉ bằng một đòn, thực lực của anh chắc chắn không chỉ đơn giản alf Ám Kình tầng năm mà mọi người thấy.
Cho nên lúc Lão Tứ Thủy Thần Thạch xông lên Thủy Vô Ngân rất khẩn trương, sợ anh em của mình có hại chịu thiệt, lập tức tiến lên hỗ trợ.
Dương Bách Xuyên đối mặt với một chưởng của Thủy Thần Thạch, khóe miệng nhếch lên, hừ lạnh một tiếng rồi nghênh đón một quyền này, đối với Thủy Vô Ngân Ám Kình tầng bảy anh còn có chút kiêng dè, thế nhưng Thủy Thần Thạch mới chỉ là Ám Kình tầng năm, một điểm anh cũng không sợ.
“Bụp ~”
“A... Răng rắc...”
Lần lượt từng chưởng, tất nhiên là tiếng kêu thảm thiết của Thủy Thần Thạch, Dương Bách Xuyên đánh một quyền vào lòng bàn tay khiến xương bị gãy phát ra tiếng kêu giòn giã.
Một quyền của Dương Bách Xuyên đã đánh gãy cổ tay của Thủy Thần Thạch, một quyền nữa đánh ra đã muốn phế bỏ anh ta.
Nhưng lúc này, bên tai vang lên tiếng hét lớn của Ngô Mặc Thu: “Chủ nhân cẩn thận...’
Ngẩng đầu thì thấy, Thủy Vô Ngân đưa tay đánh đến, bài tay của anh ta lập tức hóa thành hàn khí, bị đầy sương lạnh màu trắng bạc phủ lấy. Dương Nghiêu vội vàng dắt lừa thuê chặn âm hàn trên ngón tay Thủy Vô Ngân tuyền tới, không dám khinh thường, hừ lạnh một tiếng, Chân Nguyên Ly Hảo trong tay khẽ động, lạnh lẽo ảm đạm từ trong ngón tay của Thủy Vô Ngân, không dám bất cẩn, hừ lạnh một tiếng, dùng động tác của Chân Nguyên Liệt Hỏa trong tay cứng rắn đánh tới. Mà lúc này, anh phát hiện khóe miệng Thủy Vô Ngân âm hiểm cười nhẹ một cái. Thủy Vô Ngân âm hiểu cười cười, trong đáy lòng Dương Bách Xuyên cười lạnh, cuối cùng ai âm hiểm còn chưa biết đâu. Giờ phút này trong nội tâm Thủy Vô Ngân cực kỳ đắc ý, Dương Bách Xuyên rõ ràng không biết sống chết dám dùng tay tương giao với tay của anh ta, trong cổ võ giới có người nào không biết nhà họ Thủy Tương Tây của bọn họ tu luyện Cương Thi Công?
Quanh năm hấp thu chính là thi khí và các độc khí độc vật do âm sát chi địa bồi dưỡng ra, thậm chí Ám Kình tầng chín cường đại cũng không dám tương giao chính diện với người nhà họ Thủy, âm hàn khí khi dính vào người thì đừng nghĩ đến chuyện sống dễ chịu.