Hạ Lộ nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt lấp lánh: "Linh chi nghìn năm rất quan trọng với cậu sao?" Dương Bách Xuyên sửng sốt, thầm nghĩ: "Không ngờ người cá lại nhạy cảm như vậy." Anh đáp: "Ừm, tu vi của tôi đang gặp bình cảnh nghiêm trọng, nếu có linh chi nghìn năm thì lợi to." Nghe vậy Hạ Lộ gật đầu, không nói gì nữa, nhưng ánh mắt lúc nhìn rừng rậm đằng xa chợt lóe lên hai tia sáng vàng rồi biến mất. ... Ven bờ một con sông ở phía bắc sơn cốc, hai con báo yêu gào thét không ngừng, sau đó men theo bờ sông lên thượng du. Sau đó, đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử nhảy từ trên cây xuống, hai người cũng đứng bên bờ sông. Đạo trưởng Trường Linh nhìn về phía hai con báo yêu rời đi, nói với Nguyên Thần Tử: "Nguyên Thần đạo hữu, hai con báo yêu dừng lại một lúc, chắc là đã mất dấu Địa Tâm lão tổ. Hiện tại chỉ có hai khả năng. Một là Địa Tâm lão tổ lên thượng du, hai là xuôi xuống hạ du. Hai con báo yêu cũng không chắc chắn, nhưng có lẽ khả năng lên thượng du cao hơn một chút. Hay là chúng ta chia nhau ra tìm?" Mặc dù linh chi nghìn năm đã bị Địa Tâm lão tổ trộm mất, nhưng có hai con báo yêu truy kích, thiết nghĩ ông ta không thoát nổi đâu. Chúng ta chỉ có thể làm ngư ông, nếu may mắn thì có thể lấy được linh chi nghìn năm. Ông đuổi theo hướng nào?" Nguyên Thần Tử nhìn đạo trưởng Trường Linh, cấp tốc suy nghĩ. Nghe chừng đạo trưởng Trường Linh phân tích không sai, hai người họ đuổi theo là muốn chiếm hời ăn may mà thôi. Đúng là hai con báo đen mạnh mẽ đã dừng lại ở đây một lát, nom như đang truy tìm Địa Tâm lão tổ, nhưng chưa chắc tìm được ông ta. Thường thì khứu giác của động vật tốt hơn con người nhiều. Đạo trưởng Trường Linh đang nghĩ gì? Lẽ nào ông ta đã nhìn ra, muốn đuổi mình đi, sau đó chiếm lợi? Ừm, nhất định là như thế. Nguyên Thần Tử liên tục cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ tôi cứ không cho ông được như ý đấy! Nhưng ngoài mặt ông ta lại gật đầu đồng ý: "Trường Linh đạo huynh nói đúng, chúng ta chia nhau ra tìm, có may mắn hay không thì phải xem ý trời. Tôi muốn đi thượng du, đạo huynh thấy sao?" "Được thôi, vậy thì bần đạo xuống hạ du xem thế nào. Còn ba ngày nữa là sơn cốc sẽ đóng cửa. Nếu ba ngày sau không thu hoạch được gì, đạo hữu cũng đừng quên ra ngoài." Trường Linh nghiêm túc nói với Nguyên Thần Tử. "Cảm ơn đạo huynh đã nhắc nhở. Hẹn gặp lại vào ba ngày sau." Nói xong, Nguyên Thần Tử đi lên thượng du. Nhưng sau khi vào rừng rậm, ông ta lại dừng bước, lắc mình nấp đằng sau một cây to, nhìn về phía Trường Linh. Quả nhiên ông ta trông thấy đạo trưởng Trường Linh vẫn đứng tại chỗ. Một lát sau, đạo trưởng Trường Linh không đi xuống hạ du mà xoay người trở về đường cũ. Nguyên Thần Tử cười gằn: "Đúng là đồ cáo già, ông muốn tôi đi theo báo đen chịu chết chứ gì! Hừ, lão phu không mắc lừa đâu. Bản thân thì quay về đường cũ, ông đừng tưởng tôi không biết ý định của ông. Nhất định là ông đến lối ra vào chặn Địa Tâm, dù sao thì Địa Tâm cũng phải ra ngoài mà. Lão phu cũng quay lại." Nguyên Thần Tử không đuổi theo báo đen. Một lát sau, ông ta trở về theo con đường đạo trưởng Trường Linh rời đi. Ông ta cũng ôm ý định đến lối ra vào ôm cây đợi thỏ, chờ Địa Tâm lão tổ.