Trên quần áo của ba người đều có vết máu. Hai con báo yêu theo sát bọn họ như âm hồn. Rõ ràng là cả ba bị thương do giao đấu với báo yêu, hiển nhiên bọn họ không địch lại hai con báo nên chỉ có thể chạy trốn. Kỳ thực Dương Bách Xuyên không đoán sai. Kể ra thì người buồn bực nhất chính là Địa Tâm lão tổ. Lúc đó ông ta ngoi ra khỏi mặt nước, vắt chân lên cổ chạy tới lối ra. Kết quả chưa chạy được bao lâu đã chạm mặt Nguyên Thần Tử. Tất nhiên là Nguyên Thần Tử muốn cướp linh chi nghìn năm trên người Địa Tâm lão tổ. Vì thế hai người đánh nhau. Địa Tâm sơ ý bị Nguyên Thần Tử đánh trúng một chưởng. Đúng lúc này, đạo trưởng Trường Linh trốn trên cây nhìn trộm nãy giờ thình lình nhảy ra, nhân lúc Địa Tâm lão tổ bị thương cướp đoạt linh chi. Chậm trễ một chút thời gian như vậy, hai con báo đã đuổi kịp. Ba người thua hai con báo, không thể làm gì khác hơn là cùng nhau chạy trốn, lao đi như điên. Chỉ cần ra ngoài là an toàn. Cả Địa Tâm lão tổ, đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử đều bị thương nặng dưới móng vuốt của báo yêu đang nổi giận. Đối mặt với báo yêu mạnh mẽ, ba người cảm thấy lòng lạnh lẽo. Lúc ba người chạy thục mạng tới, Dương Bách Xuyên híp mắt, cắn răng xông ra ngoài, nhằm thẳng hướng Địa Tâm lão tổ. Anh biết hai con báo yêu rất nguy hiểm, nhưng có câu "cầu phú quý trong nguy hiểm", anh cần linh chi nghìn năm để luyện chế đan Trúc Cơ. Từ khi bước vào con đường tu chân đến bây giờ, anh đã tiếp xúc với võ cổ giả cấp bậc Tiên Thiên, có thể nói là đã đụng độ với cao thủ hàng đầu trên trái đất. Nếu tu vi không tiến triển, cứ kẹt mãi ở Luyện Khí kỳ tầng chín, thì anh chỉ có một con đường chết. Chưa kể những cái khác, anh đã đắc tội với kẻ địch mạnh. Phía sau gã Đinh Dương bị anh giết là Thần Tông, chắc chắn Thần Tông có cao thủ Tiên Thiên tầng hai trở lên. Nếu nhân số rất nhiều thì đúng là tai hoạ ngập đầu đối với anh. Còn cả tổ chức sát thủ Xương Hoa xuyên quốc gia trong tối nữa chứ. Theo lời Hạ Lộ thì Xương Hoa có dị năng giả ngang tầm Tiên Thiên, hơn nữa cô ấy nhận được tin Xương Hoa đã phái người đến Trung Quốc tìm anh gây sự. Vì lẽ đó, Dương Bách Xuyên nhất định phải nâng cao tu vi để bảo vệ chính mình và người thân bạn bè. Anh nhất định phải cướp lấy linh chi nghìn năm. Cho dù bị báo yêu bám riết, anh cũng chẳng phải quả hồng mềm, đến lúc đó cứ liều mạng là được. Anh không tin chỉ số thông minh của súc vật cao hơn con người. Địa Tâm lão tổ thở hồng hộc, nhận thấy hai con báo chỉ còn cách mình hơn mười mét. Thật đắng lòng, cùng lắm thì ông ta sẽ ném linh chi nghìn năm đi. Linh chi quý giá, nhưng phải còn mạng mới hưởng được. Ông ta vẫn chưa sống đủ đâu. Không ngờ hai con báo yêu lại mạnh đến vậy. Đồng thời Địa Tâm lão tổ cũng hận Nguyên Thần Tử và Trường Linh lão đạo thấu xương. Nếu không phải hai người bọn họ cản trở một lúc thì có lẽ ông ta đã chạy ra ngoài rồi, đâu bị hai con báo truy đuổi chật vật như vậy. Đúng lúc này, có hai người đột nhiên xuất hiện, nhìn kỹ thì thấy đó là Dương Bách Xuyên và đàm chủ Thần Long Đàm. Hai người xuất hiện vào lúc này, Địa Tâm lão tổ biết mục đích của họ là linh chi nghìn năm. "Gừ!" Con báo phía sau đã kéo gần khoảng cách, tiếng gào của nó khiến Địa Tâm lão tổ bồn chồn bất an. Sau có báo, trước có Dương Bách Xuyên và Hạ Lộ chặn đường. Địa Tâm biết mình không giữ nổi linh chi nghìn năm, mạng già khó bảo toàn. Nghĩ tới đây, Địa Tâm lão tổ chợt nảy ra một kế. Ông ta nhìn Dương Bách Xuyên cách mình hơn hai mươi mét, lấy linh chi nghìn năm trong ngực ra rồi ném sang Dương Bách Xuyên.