Địa Tâm lão tổ càng nghĩ càng sợ. Nhưng trên thế gian sợ chuyện gì thì chuyện đó sẽ đến. Một khắc sau, Địa Tâm lão tổ khựng lại, mặt biến sắc. Phía trước xuất hiện một người, là Dương Bách Xuyên. "Nhóc... nhóc con, cậu muốn gì?" Địa Tâm lão tổ hơi chột dạ. Dương Bách Xuyên tốn mấy phút đồng hồ, cuối cùng cũng chặn đường Địa Tâm lão tổ. Nghe thấy câu hỏi của đối phương, anh lạnh lùng cất tiếng: "Địa Tâm lão quỷ, đã đến lúc thanh toán nợ nần giữa chúng ta." Sắc mặt Địa Tâm thay đổi, cuối cùng điều ông ta lo lắng cũng xảy ra. Ông ta gằn giọng nói: "Nhóc con, cậu có biết là mình đang khơi mào tranh chấp giữa võ cổ giả Trung Quốc và nước ngoài không?" "Ha ha, xin lỗi nha, anh đây không biết, cũng chẳng quan tâm. Tôi chỉ quan tâm ai là kẻ thù của mình, ai là người hận tôi muốn giết tôi mà thôi." Dương Bách Xuyên phớt lờ lời đe dọa của Địa Tâm lão tổ. Theo lời Hạ Lộ nói, đúng là thế lực võ cổ giả Trung Quốc và thế lực võ cổ giả nước ngoài từng có hiệp ước: võ cổ giả nước ngoài đến Trung Quốc thám hiểm di tích cổ, võ cổ giả Trung Quốc ra nước ngoài thám hiểm, hai bên không được sát hại lẫn nhau. Nhưng hiệp ước này đã tồn tại gần trăm năm, đến bây giờ chẳng có mấy ai tuân thủ. Những nhân vật tai to mặt lớn lập ra hiệp ước này đã lánh đời hoặc là tạ thế, ai còn quan tâm tới những thứ này chứ. Thật ra ngoài mặt hai bên vẫn rất hài hòa, còn bên trong thì không hề yên bình, hơn nữa hai bên đều chém giết lẫn nhau. Nhất là bên trong di tích sơn cốc ngăn cách với bên ngoài kiểu này, có giết người cũng không ai biết, cho dù biết thì lúc điều tra được cũng chẳng biết đến ngày tháng năm nào. Hiện tại đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử đã rời đi, Bách Sơn không rõ tung tích, Hạ Lộ tuyệt đối là người một nhà đáng tin tưởng, Đinh Dương cũng chết rồi. Dương Bách Xuyên không để ý tới lời đe dọa của Địa Tâm lão tổ. Giờ phút này Địa Tâm lão tổ nhìn thấy quyết tâm giết mình trong mắt Dương Bách Xuyên. Ông ta cảm thấy lòng đắng ngắt. Nếu biết trước thằng nhãi này kỳ dị như vậy, ông ta sẽ không chọc vào đối phương. Bây giờ xem ra phải liều mạng thôi, bảo ông ta khoanh tay chịu trói là chuyện không thể nào. Hơn nữa, nếu thật sự liều mạng giao đấu, không phải là ông ta không có cách. Nhưng nghĩ đến thực lực của Dương Bách Xuyên tăng nhanh như tên lửa chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Địa Tâm vẫn sợ hãi. Ông ta thử bàn bạc: "Dương đạo hữu, tôi còn bốn viên tinh thạch Tiên Thiên. Nếu hôm nay chúng ta có thể hòa giải thì đồ của tôi đều thuộc về cậu hết. Vả lại tôi còn đặt trước đan Bồi Nguyên ở chỗ cậu cơ mà. Lúc về tôi sẽ giới thiệu cho các Tiên Thiên khác trong sư môn, thậm chí cả những tông môn Tiên Thiên ở nước ngoài cho cậu. Cậu thấy có được không? Dù sao chúng ta đều là võ cổ giả đúng không nào? Tôi thừa nhận lúc trước tôi không nên làm khó cậu, đây là lỗi của tôi. Tôi có thể xin lỗi cậu." Dương Bách Xuyên thầm cười khẩy trong lòng. Địa Tâm lão tổ vừa đấm vừa xoa, trước tiên giới thiệu mối làm ăn như viên đạn bọc đường cho mình, sau đó nhắc tới rất nhiều tông môn Tiên Thiên và tông môn của ông ta, đây chính là uy hiếp ngầm. Nhưng Dương Bách Xuyên không phải đứa trẻ ba tuổi. Anh cười gằn: "Ha ha ha, Địa Tâm lão quỷ, con mẹ ông coi tôi là đứa trẻ ba tuổi đấy à? Nếu hôm nay tôi tha cho ông, lúc trở về ông sẽ không giới thiệu mối làm ăn cho tôi, mà dẫn người đến giết tôi chứ gì? Ông cho rằng chỉ một câu xin lỗi hời hợt là tôi sẽ tha thứ cho ông chắc? Nực cười! Mẹ kiếp, lúc ông định giết tôi, sao không nghĩ tới những điều này? Bây giờ nhận lỗi á? Muộn rồi, đi chết đi!"