Ngô Nam hơi thấp thỏm nói: “Cứ điểm cuối cùng chỉ có thể xác định cụ thể ở thành Mộ Tuyết khu Tây Tạng, nhưng không tra được ở địa điểm nào.” “Suốt mười năm mà đến bây giờ ông vẫn chưa tra được? Chức Phó Đàm chủ này của ông ăn cái gì thế? Có biết văn phòng số 1 truyền đến tin tức đã rất không đầy đủ rồi, thời gian mười năm đã hao tốn một lượng lớn nhân lực và vật lực cho khu Tây Tạng để điều tra tổ chức Xương Hoa, cho dù phải đào ba thước đất cũng có thể tìm ra chứ? Hiện tại tôi rất nghi ngờ năng lực chỉ huy Thần Long Đàm của ông đấy.” Nói xong, cuối cùng Hạ Lộ lại giả trang ra giọng nói già nua tràn ngập ý lạnh. Mà Ngô Nam lại cảm giác được nhiệt độ cả sảnh lớn đều giảm xuống âm ba mươi độ, cả người ông ta chấn động, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống nói: “Thuộc hạ làm việc bất tài, xin Đàm chủ trách phạt.” Hạ Lộ lạnh lùng nói: “Ông đích thật là làm việc bất tài, những năm gần đây tôi đã giao toàn quyền của Thần Long Đàm cho ông, không có chỉ tay năm ngón với ông bất cứ chuyện gì, nhưng còn ông thì sao? Mấy năm nay đầu óc chỉ chú ý vào quyền lợi, ngay cả tôi cũng trở thành một vũ khí hạt nhân dùng để uy hiếp các tông môn cổ xưa, ông lợi dụng điểm này của tôi tôi không quan tâm, chỉ cần đối tốt với Thần Long Đàm đối tốt với Trung Quốc, tôi không sao cả, có thể bị ông lợi dụng cũng chứng tỏ giá trị của tôi. Nhưng ông không nên làm việc mà không biết suy nghĩ, thời gian mười năm mà tìm không được cứ điểm của một tổ chức sát thủ. Ông có biết mấy năm nay bên phía khu Tây Tạng không yên ổn cũng là do người nào đó đang quấy rối không? Có người đâm chọc sau lưng quốc gia đúng không? Chẳng lẽo ông là Phó Đàm chủ Thần Long Đàm lại bị mù sao?” Lúc nói đến đây, Ngô Nam đang quỳ dưới đất đã mồ hôi như mưa, cơ thể đang run rẩy. Đích thật mấy năm nay ông ta gánh Hạ Lộ làm mưa làm gió, cũng bỏ quên chuyện ở Tây Tạng, cũng từng coi Đàm chủ đại nhân là vũ khí hạt nhân để uy hiếp. Hiện tại bị Đàm chủ đại nhân chính miệng nói ra, trong lòng Ngô Nam quả thực như bị dời sông lấp biển, rất rõ ràng Đàm chủ vô cùng không vui. Hạ Lộ hít sâu một hơi, nhìn Ngô Nam dưới đất run rẩy, cuối cùng giọng điệu hòa hoãn lại, dù sao Ngô Nam cũng đi theo cô mấy chục năm rồi, cách làm người của ông ta chính là vậy, có chút tham lam quyền lực, nhưng thủ đoạn và đầu óc lại không thể chê được, mấy năm nay Thần Long Đàm ở trên tay ông ta phát triển vẫn rất tốt. “Nghe này, triệu tập tất cả các thành viên, ba ngày sau bắt đầu tiêu diệt ba cứ điểm Xương Hoa ở Trung Quốc ta, dùng thủ đoạn khắc nghiệt nhất, lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành nhiệm vụ, ai phản thì giết, còn lại bắt giam nhốt vào thành Bạch Đế. Còn bên phía Tây Tạng thì phái thêm người đi tìm, đề nghị cấp trên kích thích dùng vũ lực trên danh nghĩa diễn luyện để phong tỏa thành Mộ Tuyết. Ông tự mình đi, ba địa phương khác một khi ra tay, thành Mộ Tuyết ở Tây Tạng nhất định sẽ lộ ra chân tướng, đến lúc đó tôi hy vọng ông có thể nhổ tận gốc thế lực tổ chức Xương ở Trug Quốc cho tôi, nếu ông tự mình đi Tây Tạng vẫn không tìm được cứ điểm Xương Hoa ở thành Mộ Tuyết để tiêu diệt thì tôi tự mình đi, nhưng ông đừng trở về gặp tôi nữa.” Hạ Lộ gần như nghiêm khắc dặn dò. Sắc mặt Ngô Nam lúc xanh mét lúc trắng bệch, nhưng ông ta lập tức cao giọng nói: “Đàm chủ yên tâm, cho tôi thời gian năm ngày, tôi nhất định nhổ cỏ tận gốc thế lực Xương Hoa trong lãnh thổ Trung Quốc ta, làm không được thuộc hạ sẽ về biên cảnh thủ biên giới, vĩnh viễn sẽ không biết quê hương.” “Được rồi, nếu thật sự muốn chỉnh đốn ông, tôi đã tát ông một cái rồi, làm việc cho tốt, làm xong việc này cho tốt rồi trở về sớm một chút, nhớ kỹ, nếu có một ngày tôi vắng mặt, ông phải bảo vệ Thần Long Đàm thật tốt, làm tốt Định Hải Thần Châm cho Trung Quốc, ở đây có hai viên đan dược, sau khi ông sử dựng hẳn là có thể làm cho dị năng của ông tăng lên cấp bậc Tiên Thiên.” Hạ Lộ vừa nói vừa ném một bình đan dược cho Ngô Nam. Bên trong này chứa hai viên đan Tụ Khí mà Dương Bách Xuyên đưa cho cô, cô không dùng mà giờ lại đưa cho Ngô Nam.