Dương Bách Xuyên bảo ông bà cụ rời đi, ngờ đâu tên thanh niên Yamada Noki này đột nhiên mắng chửi anh một tràng. Mặc dù nghe không hiểu, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn biết hai chữ đồ khốn, không cần phải tìm người phiên dịch cũng biết là tên chó Nhật này đang chửi thề rồi. Đã sớm bực mình với anh ta rồi, bây giờ lại còn dám chửi rủa người ta, lập tức quay đầu nhìn và cười khẩy, đối phó với loại người này thì chả cần phải lễ phép, càng nói lý lẽ thì anh ta sẽ càng kiêu căng, đơn giản và thô lỗ chính là cách tốt nhất. Anh bước tới và nắm ngay lấy vai của anh ta, y như tóm lấy một chú gà con vậy, rồi từ khu vực bồn rửa tay đi vào nhà vệ sinh. “Thằng khốn…” Tên Yamada Noki mà anh tài xế nói này đúng thật là giống với tên của anh ta, Noki liền mở miệng chửi rủa Dương Bách Xuyên, đồng thời ra sức kéo tay của Dương Bách Xuyên ra để thoát ra ngoài, nhưng mà đối với Dương Bách Xuyên, anh ta trong tay anh chỉ như một chú chó con vậy. Đối mặt với những lời mắng mỏ, Dương Bách Xuyên liền nhấc bổng anh ta lên rồi ném vào nhà vệ sinh. “Đùng.” Anh ta đập đầu vào cánh cửa nhỏ của nhà vệ sinh, và rồi một con chó đang nằm ngay bên trong ăn phân. “Khốn…” Anh ta vừa định mắng mỏ, Dương Bách Xuyên đã giơ chân đá anh ta một phát. “Chỉ là tên con lai của bọn chó Nhật thôi, mẹ kiếp, ai cho mày hống hách đến mức quên cả gốc rễ thế hả?” “Á...” Trong lúc mắng chửi, Dương Bách Xuyên tung từng đòn chân về phía Yamada Noki, mỗi cú đá đều trúng vào huyệt đạo mềm yếu, anh biết là đá vào những vị trí ấy là đau nhất. Ban đầu Yamada Noki còn chửi bằng tiếng Phù Tang, nhưng sau ba cú đá, anh ta liền ngừng chửi và phát ra tiếng kêu như giết lợn vậy. Hơn nữa sau đó anh ta cất giọng nói bằng phổ thông thuần túy của Trung Quốc: “Mẹ kiếp, tao phải đến Đại sứ quán để kiện mày. Tao là người Phù Tang, tao là một người ngoại quốc. Mày không được đánh tao.” Dương Bách Xuyên nghe thấy anh ta nói tiếng Trung một cách lưu loát thì dừng tay lại, nhìn khóe miệng anh ta co giật, cơn giận trong lòng lại tăng thêm một bậc. Lúc đầu định là đá anh ta vài cú là xong chuyện, nhưng mà bây giờ sau khi Dương Bách Xuyên hắn nói xong, trong lòng lại không nghĩ vậy nữa. Rõ ràng trên người anh ta mang dòng máu của Trung Quốc, nghe hướng dẫn viên du lịch nói ba của anh ta là người Trung Quốc, nhưng mà cứ phải làm người Phù Tang, mở miệng ra là xem thường Trung Quốc, còn nói cả tiếng Trung, đòi làm ông lớn trên lãnh thổ Trung Quốc, mà còn bảo là người nước ngoài à? Loại bạn bè nước ngoài này thì không cần cũng chả sao. Dương Bách Xuyên nheo mắt lại nhìn và bật cười. Nhưng trong mắt của Yamada Noki lại cho rằng Dương Bách Xuyên đang sợ hãi, rồi đột nhiên trở nên tức giận và kiêu căng nói: “Tao nói cho mày nghe, bây giờ mày hãy lập tức quỳ xuống xin lỗi tao, nếu không tao đây sẽ khiến mày phải hứng chịu hậu quả.” Dương Bách Xuyên nhìn anh ta cười tủm tỉm và nói: “Vậy quốc gia của tụi mày có trợ cấp hay chăm lo gì cho mấy đứa đầu óc thiểu năng không?” Yamada Noki sửng sốt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Không lẽ đầu óc của tên Trung Quốc này có có vấn đề ư? Tại sao lại hỏi những câu quái gở như vậy làm gì? Nhưng mà Yamada Noki vốn cho rằng người Phù Tang vượt trội hơn người, mọi thứ đều tốt hơn Trung Quốc, nên thản nhiên nói: “Toàn bộ phúc lợi của người dân ở quốc gia của tụi tao đều tốt hơn gấp cả trăm lần Trung Quốc tụi mày.” Dương Bách Xuyên mỉm cười và gật đầu nói: “Ừm, thế thì tao yên tâm rồi. Tiếp theo đây tổ tiên nhà mày là tao đây sẽ biểu diễn cho mày xem một tuyệt chiêu của Trung Quốc thời xưa. Nếu mày có xem qua phim truyền hình và phim điện ảnh võ thuật của Trung Quốc thì chắc có biết đến một loại võ công tên là tách rời gân cốt. Mong rằng tinh thần của mày đừng có gặp vấn đề gì mới được nhé, nhưng mà cho dù có xảy ra sự cố, thì quốc gia bé như viên đạn của tụi mày cũng sẽ đối đãi tốt với người dân mà nhỉ, thế thì nửa đời sau cũng được đảm bảo, ha ha, nào, để tổ tiên của mày là tao đây biểu diễn cho mày xem nhé.”