Sau khi hướng dẫn viên du lịch lấy bản thỏa thuận ra cho ký tên xong, Yamada Noki lập tức xuống xe và rời đi, cả đời này anh ta sẽ không quên chuyến du lịch này, không thể ước tính được là nỗi ám ảnh tâm lý lớn đến cỡ nào. Sau vụ việc xen ngàng này, xe buýt lại tiếp tục khởi hành, cặp vợ chồng già ấy bày tỏ lòng biết ơn đối với Dương Bách Xuyên, họ biết là tên Phù Tang giả mạo đó nhất định là đã bị Dương Bách Xuyên dạy cho bài học rồi mới rời khỏi, nhưng dù sao cũng xem như là trút giận thay cho họ. Dương Bách Xuyên mỉm cười mà không giải thích nhiều, và nhận lấy một chai nước mà ông cụ tặng cho. Nhưng mà chính là vào lúc này đây, Dương Bách Xuyên lần thứ ba cảm nhận được luồng sức mạnh nhìn trộm ấy lại lần nữa xuất hiện, lần này anh đã xác định được một hướng, ngay khi ngẩng đầu lên nhìn thì lại biến mất không một bóng dáng. Nhưng mà anh chắc chắn rằng người này nhất định là một trong số khách du lịch trên xe buýt, hơn nữa anh đã xác định được bốn người. Dương Bách Xuyên phát hiện ra luồng sức mạnh nhìn trộm vừa rồi đến từ trên người của một trong bốn người ngồi ở giữa xe buýt. Bốn mục tiêu bị nghi ngờ đó khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất thú vị. Có ba người thanh niên châu Phi và một cô gái tóc vàng mắt xanh, cả bốn người đều ở độ tuổi đôi mươi. Nhưng cho dù anh có nhìn thế nào, hay dùng linh thức để quan sát thì đều không phát hiện thấy bốn người này có vấn đề, cả cơ thể lẫn trí não của họ không hề tồn tại năng lượng. Nhưng mà Dương Bách Xuyên có thể chắc chắn là trong số bốn người đó, nhất định có một người là dị năng giả, hơn nữa còn là một dị năng giả đặc biệt. Trong đầu anh gọi sư phụ, muốn nhờ ông ấy tìm ra dùm, nhưng đã gọi nhiều lần mà sư phụ cũng không có phản hồi, vì vậy Dương Bách Xuyên đành thôi, nhưng trong lòng đã ghi nhớ bốn người họ. Bây giờ vẫn còn chưa biết người đang nhìn trộm anh có ý đồ gì, chỉ có thể tiếp tục quan sát rồi tính tiếp. Hoặc là ba người thanh niên châu Phi hoặc là cô gái tóc vàng. Cô gái tóc vàng trông không quá lớn, khoảng tầm hai mươi hai hoặc hai mươi ba tuổi, khuôn mặt trông như là người Pháp. Cô ấy đeo kính trông rất lịch sự, dịu dàng yếu đuối không giống với một dị năng giả, hơn nữa mãi cho đến giờ vẫn cầm cuốn sách trên tay để đọc. Nhưng còn trong số ba anh thanh niên người châu Phi, có một người mang ánh mắt lén la lén lút, khiến cho Dương Bách rất nghi ngờ. Suốt đường đi Dương Bách Xuyên đều đang quan sát bốn người họ, xe buýt bất chợt chạy vào khu An Thị, cũng đã hơn bốn giờ chiều, mọi người đi đường đều mệt mỏi, rồi họ đặt một khách sạn để dùng bữa, người muốn ra ngoài chơi thì ra ngoài chơi, ai không muốn ra ngoài thì ở lại khách sạn nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai lại khởi hành đi Hán Thị. Dương Bách Xuyên nửa chừng tham gia đoàn du lịch, cho nên anh phải tự lo cho lịch trình của mình, anh chỉ đi nhờ xe mà thôi, sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên đã tự mình đặt phòng khách sạn, nên cũng không đi đâu mà ở lại trong phòng nghỉ ngơi. Sáng sớm hôm sau khi hướng dẫn viên du lịch gọi điện thoại báo phải khởi hành, anh mới thức dậy ra ngoài. Trong lúc đợi mọi người trên xe, thì lại xảy ra một chút vấn đề, đợi cả nửa tiếng đồng hồ mà cô gái tóc vàng ấy vẫn không xuất hiện. Điều này khiến cho trong lòng Dương Bách Xuyên nghi ngờ, chẳng lẽ người nhìn trộm anh ba lần bốn lượt chính là cô gái tóc vàng kia ư? Hướng dẫn viên du lịch đến phòng khách sạn tìm cô ta. Ngay lúc Dương Bách Xuyên nghi ngờ cô ta thì cô gái tóc vàng và hướng dẫn viên du lịch đã đến cùng nhau. Sau khi kiểm tra, có thể cô ta biết mọi người đều đang đợi cô ta, nên cô ta dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: “Xin… Xin lỗi… lỗi, đã để mọi người đợi lâu, tôi… đồ của tôi…” Nói xong câu tiếng Trung ngắc ngứ sứt sẹo, mọi người mới biết thì ra là một album rất quan trọng đặt trong vali của cô ta không tìm thấy đâu, ra ngoài muộn là đang tìm album, mong mọi người thứ lỗi. Cùng là bạn nhưng so với Yamada Noki hôm qua thì cô gái này lễ phép hơn nhiều, mọi người đều tha thứ cho cô rồi.